Sau nửa tiếng đồng hồ, xe dừng lại trước ngôi biệt thự quen thuộc.
Đây là ngôi biệt thự mà năm đó Cố Cẩn Ngôn tặng cho Diên Vĩ làm phòng tân hôn, sau này vừa khéo lại là phòng tân hôn của hai người. Tuy nhiên sau đó, lại biến thành Tần Diên Vĩ một mình sống ở đây.
Cố Cẩn Ngôn theo bản năng nghiêng mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi ở ghế phụ.
Lúc này, vì có chút men rượu nên cô đã ngủ ngủ thiếp đi, những tiếng hít thở nhẹ nhàng phát ra, hai ngọn núi tuyết trước ngực cô cũng theo nhịp hô hấp mà phập phồng lên xuống, dáng vẻ hồn nhiên mê hoặc lòng người.
Hàng lông mi cong vút xinh đẹp nhẹ rũ xuống, tạo thành một cái bóng mỏng trên gương mặt thanh tú của cô, hợp với màu ửng đỏ nơi gò má, dưới ánh đèn xe trong cô như một quả đào đến độ chín muồi, nếu cắn một miếng, vị ngọt sẽ lan tỏa khắp khoang miệng.
Lòng Cố Cẩn Ngôn khẽ gợn sóng, yết hầu gợi cảm di chuyển một chút, sau đó anh không kìm lòng được, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn vào gò má xinh đẹp mê người của cô. Lúc đôi môi chạm vào làn da mịn màng ấy, anh lại vô tình sa vào những xúc cảm mềm mại kia, khiến cho Cố Cẩn Ngôn bất giác cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Bởi vì thực sự đã rất lâu rồi anh không được thưởng thức hương vị của cô, sau khi thưởng thức được một chút liền khó lòng mà kiềm chế.
Đôi môi mỏng gợi cảm tham lam vuốt ve trên làn da mịn màng của Diên Vĩ, nhẹ nhàng chậm rãi, một lần rồi lại lần nữa, thưởng thức hương vị đặc biệt mà hấp dẫn từ cô, từ gò má đỏ hồng rồi chậm rãi di chuyển xuống phía dưới...
Ánh mắt anh di chuyển theo từng nụ hôn, ánh mắt nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của cô khẽ trầm xuống. Môi mỏng bỗng ngậm lấy vành tai nhạy cảm của cô rồi day day, dần dần đi xuống, hôn chiếc cằm quyến rũ, cuối cùng... nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ đầy gợi cảm của cô.
Yết hầu gợi cảm của Cố Cẩn Ngôn không khỏi trượt lên xuống, môi mỏng nhẹ nhàng áp lên, giống như đang thưởng thức một mỹ vị trên trần gian, mỗi một nụ hôn đều rất trân quý.
Từ chiếc cổ trắng ngần, đôi môi anh lại trượt trở về trên sống mũi cao cao, in trên đầu mũi hồng hồng của cô một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó lại di chuyển xuống, rơi vào đôi môi đỏ mọng đang khẽ nhếch lên.
Trong nháy mắt, Cố Cẩn Ngôn giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa, đôi môi không tự chủ được mà chiếm lấy miệng nhỏ của Diên Vĩ, bàn tay anh cũng không nhàn rỗi, chậm rãi thăm dò, vén cao chiếc váy đầy quyến rũ trên người Diên Vĩ lên, thân hình to lớn cũng thuận thế ép cô xuống, lưu luyến mà trêu chọc, không đợi cho Diên Vĩ tỉnh lại, Cố Cẩn Ngôn đã cởi quần nhỏ của cô xuống, thân eo cường tráng đột ngột tiến vào...
Trong lúc Diên Vĩ đang mê man, anh đi vào thật sâu, thỏa mãn, triệt để chiếm lấy Diên Vĩ!!
- A... A... A... ——
Diên Vĩ đang trong giấc mộng khó chịu rên lên một tiếng.
Có mấy giây, cô thậm chí còn tưởng rằng mình đang mộng xuân, nhưng cho đến lúc cô cảm giác được phía dưới đang có một vật to lớn xâm phạm, cô mới chợt bừng tỉnh.
Lúc thấy trên người Cố Cẩn Ngôn không còn một mảnh vải che thân, Diên Vĩ trợn trừng mắt, ánh mắt cũng không còn mơ màng, chỉ còn sót lại một chút sợ hãi. Giờ cô mới chậm trễ ý thức được tình huống lúc này, gò má cô lập tức đỏ bừng lên, Diên Vĩ xấu hổ vội đẩy người anh ra:
Cố Cẩn Ngôn, chú đang làm gì vậy? Chú nhanh nhanh...đi ra!! Làm gì? Cố Cẩn Ngôn nhíu mày, khẽ cười, ánh mắt mang theo chút tà niệm:
- Em không cảm nhận được bây giờ tôi đang làm gì sao?
Giọng của anh khàn khàn trầm đục, đuôi mắt giương lên một chút:
- Như thế mà còn hỏi tôi đang làm cái gì! Em không phải đang nghi ngờ năng lực làm chồng của tôi đấy chứ? Hả?
Cố Cẩn Ngôn cố ý kéo dài những chữ cuối cùng, hỏi cô.
Ngón tay dài cầm lấy cằm của Diên Vĩ, từ trên cao nhìn xuống cô, chớp mắt một cái, dường như là để trừng phạt sự coi thường của cô, eo anh mãnh liệt dập xuống, Diên Vĩ khó chịu đến hừ lên một tiếng, bàn tay nhỏ bé nắm lại thành quyền, liên tục đấm trước vào ngực lẫn đẩy anh ra:
- Cố Cẩn Ngôn, chú nhẹ một chút!! Khốn kiếp!
Tên khốn kiếp này không có sự cho phép của cô, vậy mà lại dám tự tiện xông vào cấm địa của cô!
Tự tiện xông vào thì cũng thôi đi, lại còn hung hãn như thế!!
Gò má của Diên Vĩ đỏ ửng lên, lan xuống cả phần cổ.
Nhưng trả lời cho những câu nói của Diên Vĩ lại là sự tiến công ngày càng hung mãnh của Cố Cẩn Ngôn, mỗi một lần đều rất nhanh, rất chuẩn xác, rất hung hăng!
Anh tiến vào thật sâu trong Diên Vĩ, khiến cô không nhịn được mà sợ hãi kêu lên, tay nhỏ nắm chặt lấy bờ vai Cố Cẩn Ngôn, móng tay như sắp khảm lên những bắp thịt của anh.
Diên Vĩ phấn khích thét chói tai, vang khắp buồng xe đang đóng kín. Hòa theo tiếng thở dốc ái muội của hai người là tiếng nhạc nhẹ đang bật trong xe, hòa hợp với nhau tạo nên một khúc nhạc động lòng người!
Trên tấm kính thủy tinh là một tầng sương mù mịt mờ, mà bên trong là cảnh xuân của một đôi nam nữ đang nồng nhiệt....
Một giờ sau, hai người lại đem chiến trường từ trên xe chuyển vào trong biệt thự.
Vừa mới vào cửa, hai người giống như củi khô được nhóm lửa, bốc cháy lên dữ dội, không kìm lòng được mà dây dưa với nhau càng lâu hơn...
Quần áo xộc xệch cùng trang sức rơi rải rác dưới đất, hai người từ phòng khách của tầng một di chuyển lên đến phòng ngủ ở tầng hai, nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên.
...
Ngày hôm sau, Diên Vĩ bị đồng hồ sinh học của mình đánh thức.
Từ ngoài cửa sổ, những tia nắng ban mai đầu thu rọi vào, chiếu lên cơ thể hãy còn trong chăn của Diên Vĩ. Cô khó chịu nhíu mắt lại, trở mình muốn ngủ tiếp, nhưng vừa mới mở mắt ra lại thấy hình ảnh ở trước mắt, cô sững sờ một chút, còn có chút giật mình.
Trước mắt cô là một gương mặt khôi ngô quen thuộc mà lâu lắm rồi cô mới được ngắm, những tia nắng chiếu lên gương mặt hãy còn say giấc của anh, in lên cả bóng râm của cây cối bên ngoài, khi gió thổi qua, khuôn mặt anh lại lúc sáng lúc tối, nhẹ nhàng khiến lòng cô rung động.
Hàng lông mi dày của anh rũ xuống, tạo thành một cái bóng, phía dưới là sống mũi cao tựa điêu khắc, đôi môi mỏng gợi cảm đến mê người. Dưới ánh sáng mặt trời, những đường cương nghị của anh giờ đây cũng trở nên nhu hòa không ít.
Xa cách một thời gian dài như vậy, Diên Vĩ dường như còn tưởng rằng mình đang ở trong mơ, người đàn ông đã biến mất một năm trời, tại sao trong vòng một đêm lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình như vậy?
Không thể tưởng tượng nổi, giống như một giấc mơ vậy!
Diên Vĩ không kìm lòng được nâng bàn tay lên, khẽ vuốt gương mặt anh, cẩn thận vuốt ve, từng chút từng chút một mô tả lại ngũ quan của anh.
Diên Vĩ chỉ sợ nếu mình quá tay, anh sẽ chợt tan biến đi, nên cô lực trên tay cô vô cùng nhẹ nhàng.
Gương mặt anh còn in dấu tay của cô tối hôm qua vì quá tức giận mà tát anh, đôi mắt ngập nước của Diên Vĩ hiện lên mấy phần đau lòng, bỗng nhiên cô có chút hối hận vì hành động thô lỗ của mình.
Cô đã dồn tất cả sức lực vào cái tát kia, đương nhiên nó không hề nhẹ.
Cho nên, hẳn là rất đau rồi?
Diên Vĩ đau lòng vuốt ve lên, trong phút chốc, người đàn ông trước mặt đã mở mắt ra.
Ánh mắt lim dim sau khi nhìn thấy Diên Vĩ liền chớp một cái, ý cười thấp thoáng như một ngôi sao chói mắt mê người, không thể che giấu được.
Diên Vĩ bối rối, có cảm giác như mình bị bắt tại trận, hoảng loạn rút tay lại, nhưng lại bị Cố Cẩn Ngôn đột ngột ấn xuống.
Anh làm gì cho cô cơ hội thoát đi!
Cố Cẩn Ngôn đưa một cánh tay ra ôm Diên Vĩ vào trong lồng ngực thật chặt.
Đầu anh lưu luyến vùi vào mái tóc mềm tóc mềm mại của cô, cảm nhận mùi hương đặc biệt chỉ thuộc về riêng cô, trong phút chốc trái tim trống rỗng đã được lấp đầy.
Cảm giác này, thật tốt!!
Anh đã về, đã trở về bên cạnh người con gái xinh đẹp này.
- Đêm qua em ngủ có ngon không?
Anh hỏi Diên Vĩ ở trong ngực.
Diên Vĩ không lên tiếng, làm bộ không để ý tới anh, cứ để mặc anh ôm mình như vậy.
Nhưng thực ra, trong lòng cô những cơn sóng sớm đã cuộn trào mãnh liệt, khi giọng nói quen thuộc kia lại vang lên, quanh quẩn bên tai cô, cô còn có xúc động muốn khóc.
Khoảnh khắc này không chân thực một chút nào. Cô cứ ngỡ rằng mình vẫn còn đang trong mơ!
Nếu như đây thật sự chỉ là một giấc mơ, Diên Vĩ hy vọng mình sẽ không bao giờ tỉnh dậy.
Một lúc sau, Diên Vĩ rốt cuộc cũng lên tiếng.
- Anh trở về thật rồi sao?
Diên Vĩ nhẹ nhàng thì thào hỏi anh, thanh âm bé như muỗi, giống như đang hỏi anh, lại cũng giống như đang hỏi chính mình.
- Ừ! Đuôi Nhỏ, anh đã về! Hơn nữa, còn an toàn trở về!
Cố Cẩn Ngôn vừa nói, vừa đưa tay ôm chặt cô.
- Bệnh thì sao?
Thực sự, Diên Vĩ có chút không dám hỏi về vấn đề này, nhưng cuối cùng cô cũng nói ra:
- Đã ổn chưa?
Cuối cùng, dường như cô lại lo lắng anh lừa gạt mình, Diên Vĩ vội bổ sung một câu:
Đừng có gạt em! Em muốn nghe sự thật. Không gạt em. Cố Cẩn Ngôn buông lỏng Diên Vĩ ở trong ngực, đưa tay ra, giúp cô vén những sợi tóc trước trán:
- Đó là sự thật, đã khá lên rất nhiều rồi! Bây giờ chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt là được rồi.
Diên Vĩ bắt lấy tay của Cố Cẩn Ngôn, hốc mắt đỏ ửng nhìn anh:
- Vậy anh nói cho em biết, trong một năm này rốt cuộc anh đã đi đâu! Một năm này anh đã sống như thế nào? Bệnh của anh đã chữa trị như thế nào? Lúc anh đi, không phải bệnh đã rất nặng rồi sao?
Nhớ đến chuyện lúc trước, Cố Cẩn Ngôn thở dài:
Nếu như không có em, có lẽ tôi đã sớm không còn trên thế giới này nữa. Vì sao? Rất nhiều lần, tôi bị đưa vào phòng cấp cứu, sắp không chống đỡ nổi, các bác sĩ cũng rất thương cảm, biết được em là nguồn cảm hứng có thể giúp tôi sống tiếp, cho nên mỗi lúc như thế họ đều phát những đoạn phim về em ở trong phòng. Nghĩ tới những hình ảnh của em, tôi nào có dũng khí để chết? Làm sao nỡ để lại mình em mà bỏ đi? Thực sự, tình trạng giống như tôi thuốc cũng không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng nhất vẫn là tinh thần, vẫn là ý chí của mình! Nhưng mà, cuộc điều trị của tôi cũng được coi là một kỳ tích trong giới y học đi!