Hai người vừa xuống dưới tầng đã nghe thấy một trận âm thanh loảng xoảng của nồi niêu xong chảo chạm vào nhau truyền ra từ phòng bếp.
Mà lúc này trong phòng khách, bố Cố đang cùng bố Diên Vĩ- Lâu Tư Trầm bàn bạc về một số chuyện, thấy Diên Vĩ và Cố Cẩn Ngôn bước xuống, hai người ăn ý cùng dừng lại.
Bố Cố cười nói với hai người:
Đã tỉnh rồi! Bố! Diên Vĩ vội vàng chào một tiếng, không biết là đang chào bố Cố hay bố của mình nữa.
Lúc này đây, mẹ Cố đang bận bịu ở phòng bếp lại nghe thấy âm thanh của hai bọn họ, cũng vội vàng chạy ra ngoài:
- Ây da! Hai đứa cuối cùng cũng chịu rời giường rồi à, đã đói chưa? Nhanh nhanh lên, chuẩn bị xuống ăn cơm thôi!
Mẹ Cố lúc này đã vui đến cười không khép được miệng.
Đêm hôm qua, thấy đứa con của mình vẹn toàn trở về, bà kích động tới mức ôm con trai khóc tận nửa giờ đồng hồ, sau đó đến lúc đi ngủ lại ôm chồng mình khóc suốt một lúc lâu, kết quả cho tới bây giờ, hai mắt đều đã sưng như quả hạch. Thế nhưng sáng nay khi nghĩ đến việc chuẩn bị một bữa cơm cho con trai và con dâu mình, tinh thần bà liền lập tức phấn chấn lên.
Mộ Sở vừa thấy Cố Cẩn Ngôn đã vội vàng tiếp đón một cách hồ hởi, nhìn anh từ trên xuống dưới, rồi đánh giá một phen:
Trở về là tốt rồi! Về là tốt rồi! Nhưng cậu cũng đúng thật là, mấy năm nay đều bặt âm vô tín như vậy, cũng không biết rốt cục là cậu đã đi đâu nữa, đến người nhà cũng không liên lạc! Khiến mọi người đều lo muốn chết! Cũng không phải vậy, chúng ta là lo lắng nhất cho Đuôi Nhỏ! Mẹ Cố cũng vội vàng phụ họa.
- Thực xin lỗi!
Cố Cẩn Ngôn vội vàng xin lỗi, sau đó lại xoay người nhìn sang Diên Vĩ đang đứng bên cạnh mình, cúi đầu, nói với cô:
Xin lỗi em, tôi đã khiến em phải lo lắng nhiều! Anh rể!! Thật là anh sao? Bỗng một âm thanh đầy ngạc nhiên lẫn mừng rỡ truyền đến từ ngoài cửa, ngoài Nhật Lâm ra, còn có thể là ai chứ?
Nhật Lâm của bây giờ, đã trở thành một tiểu thịt tươi tuổi vị thành niên vạn người mê!!
- Anh rể, anh đã thực sự trở lại rồi?
Nhật Lâm lưng đeo cặp sách, giày còn chưa kịp cởi ra đã vội vàng xông vào phòng khách, lao vào lồng ngực của Cố Cẩn Ngôn:
Anh rể, cuối cùng anh cũng trở về rồi!! Anh có biết mọi người nhớ anh thế nào, lo lắng cho anh thế nào hay không? Nhất là chị của em, cứ như nhớ anh đến sắp phát điên vậy... Lâu Nhật Lâm!!! Lâu Nhật Lâm còn chưa kịp nói xong, cả người đã bị Diên Vĩ túm lấy quai cặp từ sau, kéo ra cậu bé ra khỏi người Cố Cẩn Ngôn:
- Em xuống ngay cho chị!! Em không tự biết mình nặng như thế nào hả?
Diên Vĩ chủ yếu là lo lắng cho cơ thể của Cố Cẩn Ngôn.
Nhật Lâm bị chị mình kéo xuống khỏi người anh rể, cậu có chút không vui, bĩu bĩu môi nói:
Chị, chị cũng quá keo kiệt rồi! Em cũng không phải con gái, ôm anh rể một cái cũng có làm sao đâu? Được rồi, chị con là đang lo cho cơ thể của anh rể con đấy. Mộ Sở liếc một cái liền có thể nhìn thấu tâm tư của con gái mình.
- ... Con không có.
Diên Vĩ vẫn mạnh miệng ngụy biện.
Nhật Lâm liếc mắt thăm dò chị mình, lại nhìn sang khuôn mặt đang cố nhịn cười của Cố Cẩn Ngôn trước mặt, cố ý nói thêm:
Chị, chồng chị quanh năm suốt tháng không có lấy một chút thông tin nào, chị chắc chắn là anh ấy không kết hôn giả với một cô vợ nhỏ nào ở bên ngoài chứ? Chị đã hỏi qua chưa? ... Cái thằng bé hư đốn này!! Rõ ràng là đang cố ý chế nhạo chuyện cô kết hôn giả đây mà!
- Cái thằng này!
Mộ Sở đưa tay nhéo tai con trai
Anh rể khó khăn lắm mới trở về được, con lại còn ở đây chọc thêm vào nữa! Vẫn lo mọi chuyện còn chưa đủ loạn hả? Mẹ! Đau, đau đau đau! Nhật Lâm bị nhéo tai quá đau, xin mẹ tha thứ.
Mộ Sở nào dám làm con trai mình đau, nghe nó hô đau, cô liền vội vàng nơi lỏng tay. Nhật Lâm vừa xoa xoa tai, vừa tự giải oan cho mình:
- Mẹ à, con đang đùa với anh rể thôi mà, không được sao? Mẹ nghĩ anh rể con là loại người nào chứ?
Cố Cẩn Ngôn thoáng nhìn qua cô vợ nhỏ đứng cạnh mình, ngược lại trên mặt Diên Vĩ lại không có bất cứ biến hóa cảm xúc nào, chỉ nói với Tần Mộ Sở:
- Mẹ, con vào bếp phụ mẹ nhé!
Nói xong, cô liền chuẩn bị đi vào phòng bếp, nhưng chỉ vừa đi một bước, cô đã bị Cố Cẩn Ngôn kéo về.
Cố cẩn Ngôn nắm tay kéo Diên Vĩ ra ngoài ban công ngoài trời, Cố Cẩn Ngôn thuận tay đóng lại cánh cửa thủy tinh, hoàn toàn cách biệt với những người ở bên ngoài.
Cố Cẩn Ngôn đẩy Diên Vĩ lên lan can, hơi khom lưng xuống, đem khuôn mặt tuấn mỹ không chút khuyết điểm áp sát lại phía Diên Vĩ, cơ hồ chỉ cách khuôn mặt cô cỡ nửa thước.
Anh đột nhiên tiến lại gần khiến trái tim Diên Vĩ không kìm được mà tăng tốc trong lồng ngực, tim cô như điên cuồng đập lên bình bịch bình bịch---. Cô không tự nhiên dùng tay đẩy ngực anh một cái, mặt ngoảnh về phía khác, cố ý tránh khỏi ánh nhìn chằm chằm của anh.
- Định làm gì vậy?
Diên Vĩ có chút xấu hổ khi đối diện với ánh mắt của anh.
Nhưng cô càng tránh né, Cố Cẩn Ngôn lại càng áp sát vào, đầu lưỡi ẩm ướt xấu xa day day vành tai mẫn cảm của Diên Vĩ, khàn giọng cam đoan với cô:
- Một năm nay tôi đều nằm ở trong bệnh viện, thật sự không có tinh thần để ra ngoài lêu lổng! Em ngàn vạn lần đừng nghe lời nhóc kia nói, căn bản nhóc chỉ đang ghen tị mà thôi!
Lời của Cố Cẩn Ngôn khiến Diên Vĩ suýt chút nữa cười ra tiếng.
Nếu như Nhật Lâm biết rằng hóa ra anh rể nghĩ như vậy về cậu, không biết nó sẽ nhảy dựng lên đến cỡ nào!
Diên Vĩ cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, trong một năm này, chỉ cần nghĩ đến việc anh đơn độc chịu đựng từng ngày trong bệnh viện, trái tim Diên Vĩ đã đau đơn vô cùng.
Cô bĩu cái miệng nhỏ, cố ý nói với anh:
Ai mà biết được anh có léng phéng với mấy cô y tá trong bệnh viện hay không chứ? Chuyện y tá và bệnh nhân qua lại với nhau còn hiếm lắm sao? Năm đó ở bệnh viện của bố mẹ em cũng không ít trường hợp này đâu! Không có! Cố Cẩn Ngôn một mạch phủ nhận, vươn tay giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, từ trên cao nhìn xuống nói với cô:
- Những lúc đó hình ảnh của em luôn hiện hữu khắp nơi trong tôi, còn đâu tâm tư đi lêu lổng với ai khác nữa chứu!
Cố Cẩn Ngôn nói xong, thở dài một tiếng:
- Khi đó, ngày nào tôi cũng mơ thấy em cả, căn bản chẳng có tâm tư đi ngắm người nào khác nữa!
Lời của Cố Cẩn Ngôn khiến trái tim Diên Vĩ rung động, kỳ thực chẳng cần anh nói vậy, cô cũng vẫn luôn tin tưởng anh.
Kỳ thực điều Diên Vĩ luôn muốn hỏi anh là trong một năm nay anh đã sống như thế nào, có tốt hay không, nhưng, lẽ nào cô lại không biết? Một người nằm viện suốt một năm trời, sao có thể tốt được? Câu hỏi ngu ngốc như vậy, Diên Vĩ cũng không cần đưa ra.
- Chú Cố, một năm trước chú tuyệt tình rời đi như vậy là vì sợ tôi đòi đi cùng sao?
Cuối cùng Diên Vĩ cũng hỏi anh câu này.
Cố Cẩn Ngôn chỉ sâu kín nhìn cô một cái, chỉ cần một ánh mắt như vậy, Diên Vĩ đã cảm giác tâm hồn mình đã bị anh nhìn thấu.
Một lúc lâu sau, anh mới trầm giọng nói:
- Đúng vậy, khi đó tôi sợ nhất là em sẽ vì tôi mà nghĩ quẩn, vậy nên tôi mới không muốn bắt em phải chờ đợi! Em vẫn còn trẻ như vậy, vẫn còn nhiều điều hạnh phúc đang chờ đón em, làm sao tôi nỡ khiến em đi cùng tôi? Nếu như thực sự đi, thì bố mẹ em phải làm sao? Ông bà em phải làm sao? Chẳng lẽ nào lại thực sự để họ phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh? Bố mẹ em đã đủ khổ rồi, em còn muốn khiến những người thân khác phải đau khổ theo sao? Em vẫn còn trẻ, em vẫn còn đẹp, em phải sống thật tốt chứ! Phải như giờ đây, đầy tự tin, đầy độc lập! Thật tốt biết bao!
Cố Cẩn Ngôn giữ lấy hai má Diên Vĩ, nghiêm túc nói:
- Nhìn thấy em hoàn hảo, tự tin như bây giờ, tôi một chút cũng không hối hận vì mình đã lựa chọn rời đi! Chỉ cần em sống tốt, thì một năm xa nhau như vậy có tính là gì?
Diên Vĩ bởi câu nói của Cố Cẩn Ngôn mà cảm thấy chua xót trong lòng, vành mắt cũng dần phiếm hồng.
Mãi lâu sau, cô mới nhẹ giọng hỏi một câu:
- Chú Cố, vậy chúng ta... có thể trở về như trước đây hay không?
Đáy mắt thâm sâu của anh bỗng hiện lên vài tia hoang mang trước nay chưa từng có, theo bản năng, anh đem thân hình mình tiến lại gần Diên Vĩ thêm chút nữa, dùng bộ dạng háo sắc hỏi cô:
- Tại sao lại không thể?
Bàn tay anh nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Diên Vĩ, một lần nữa truy vấn:
Tại sao lại không thể như trước chứ? ... Em, em cũng không biết nữa. Diên Vĩ bất lực trả lời, cô lắc lắc đầu
- Chỉ là em không được tự tin như vậy. Dù sao thời gian một năm cũng không hề ngắn, hơn nữa, một năm có thể thay đổi một người rất nhiều, vậy nên cho đến giờ chẳng ai dám cam đoan rằng đối phương sẽ là người mình mãi mãi yêu...
Lời này của Diên Vĩ rất có lý, nhưng lại khiến Cố Cẩn Ngôn cảm thấy hơi tổn thương.
Đôi mắt thâm trầm của anh hiện lên vẻ cô đơn, tâm trạng cũng từ đó trở nên sợ hãi.
Kết cục như vậy không phải là điều anh đã dự tính đến.
Anh muốn hút một điếu thuốc, lại nhớ ra mình đã bỏ thuốc lá được một năm rồi.
Một lúc lâu sau, Cố Cẩn Ngôn mới nâng mắt lên nhìn Diên Vĩ, con ngươi đã trở nên đục ngầu:
- Em có người mới rồi sao?
Cố Cẩn Ngôn không muốn hỏi nhất là câu này.
Lời vừa ra khỏi miệng, trái tim anh đã trở nên run rất, âm thanh vì thế cũng khàn đi vài phần.
Diên Vĩ nghe vậy liền biết Cố Cẩn Ngôn đang hiểu nhầm ý mình.
Trong một năm này, cô dốc sức cho công việc như vậy, dốc sức phấn đấu để đạt đến vị trí cao nhất, nào còn tâm trạng đi yêu người khác?
- Em không có.
Diên Vĩ vội vàng phủ nhận
Em không có ý đó! Rõ ràng anh biết rằng đây là chuyện không thể mà... Vậy sao vừa nãy còn nói mấy điều xúi quẩy như vậy? Cố Cẩn Ngôn nói, xoay người đi, một lần nữa đem Diên Vĩ ôm vào lồng ngực mình, anh cúi đầu, dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cô:
- Nói cho anh biết, tại sao em lại tự dưng mất tự tin như vậy? Vì sợ tình yêu dành cho anh không đủ sao?? Nếu như vì yêu không đủ...
Cố Cẩn Ngôn nói tới đây hơi ngừng lại một chút, cánh tay đặt trên eo cô càng thêm dùng lực, khiến cô dựa vào người mình gần hơn. Anh muốn đem toàn bộ hơi ấm của mình dành cho cô
- Diên Vĩ, một năm trước tôi có thể khiến em hết lòng yêu mình như vậy, thì tôi tin rằng một năm sau tôi vẫn có thể làm vậy!