- Những chuyện liên quan đến Diên Vĩ, còn gì mà anh không biết nữa chứ.
Cố Cẩn Ngôn nói xong, lịch thiệp mở cửa xe ghế phó lái giúp Diên Vĩ:
- Em lên xe đi.
Diên Vĩ tiến vào trong xe, ánh nhìn chăm chú cứ đặt lên người Cố Cẩn Ngôn mãi, thẳng để khi anh ngồi vào xe rồi, tầm mắt của cô vẫn không hề thu hồi khỏi người anh.
- Sao cứ nhìn tôi mãi vậy? Mặt tôi có dính gì sao?
Cố Cẩn Ngôn nói xong còn giả bộ đưa tay lên mặt mình sở thử.
- Cho nên vừa nãy anh hỏi em đã có người mới hay chưa, nhưng trong lòng kỳ thực đã biết rõ đáp án rồi?
Cố Cẩn Ngôn cười cười, dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô:
Tôi muốn chính miệng em báo cáo với tôi! ... Cho nên, cô đã bị anh bày mưu sao?
- Một năm này, thực sự anh vẫn luôn ở trong lòng mọi người, chỉ là chúng ta không gặp mặt nhau được nhiều mà thôi.
Đối với lời nói của Diên Vĩ, Cố Cẩn Ngôn không đáp lại gì, anh chỉ đưa tay qua, nhẹ gõ lên ót cô, dùng giọng cưng chiều nói:
- Bất kể là ở nơi đâu, trái tim tôi vẫn luôn dành cho em, bên cạnh em, chưa bao giờ rời xa.
Diên Vĩ nghe thấy lời này liền cảm thấy thật ấm áp, thật hạnh phúc trong lòng..
Có lẽ nếu là trước đây, cô sẽ không tin, nhưng cho tới thời điểm hiện tại, cô đã toàn tâm toàn ý tin tưởng người đàn ông này.
- Nói thật, khi nhìn thấy một Đuôi Nhỏ đầy kiên cường mạnh mẽ như vậy ở trên ti vi, lòng tôi vừa sợ hãi, lo lắng, đau lòng, lại cũng vừa vui mừng lẫn tự hào. Tôi sợ hãi là bởi nhỡ đâu khi em đã trở nên mạnh mẽ hơn, em sẽ chẳng cần đến sự che chở của Cố Cẩn Ngôn tôi nữa; lo lắng là bởi nếu em quá mức kiên cường, em sẽ tự làm khổ bản thân mình; lại cũng rất đau lòng khi thấy em liều mạng vì công việc đến như vậy. Nhưng hơn cả, tôi vô cùng vui mừng, bởi sau tất cả, cô nhóc này cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi...
Lòng bàn tay ấm áp của Cố Cẩn Ngôn khẽ vuốt ve lấy mu bàn tay Diên Vĩ, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy cô:
- Hiện tại tôi đã trở về rồi, cho nên từ giờ trở đi, những lúc không cần phải mạnh mẽ, em cũng đừng gắng gượng kiên cường! Những lúc công việc không quá nặng nhọc, cũng không cần thiết phải quá liều mạng! Lý tưởng của em, tôi toàn tâm toàn ý cùng em hoàn thành. Bởi vì, giấc mộng của em cũng chính là giấc mộng của tôi, là tất cả những gì tôi mong muốn. Cho dù là những vì sao trên trời, tôi cũng nguyện ý dành cả đời này tìm mọi cách dành tặng cho em.
Những lời từ đáy lòng Cố Cẩn Ngôn trực tiếp đi vào lòng Diên Vĩ, khiến vành mắt cô bỗng chốc nóng bừng. Cô nén nước mắt lại, cười thành tiếng:
Nếu như em thực sự muốn những vì sao đó, anh định làm thế nào? Hái xuống hay sao? Hái xuống có vẻ không khả thi lắm, nhưng chẳng phải trong vũ trụ còn nhiều vì sao chưa đặt tên hay sao? Nếu em thich ngôi sao nào, tôi sẽ dùng tên em đặt cho ngôi sao ấy, có được không? Diên Vĩ lắc đầu
- Những vì sao trên trời quá xa xôi, em cũng không dám hy vọng xa vời gì, chỉ mong...anh có thể mãi mãi bên cạnh em.
Diên Vĩ nói tới đây hơi ngừng lại một chút, nghiêng đầu sang nhìn Cố Cẩn Ngôn:
- Về sau... anh còn có thể rời đi nữa không?
Câu hỏi của Diên Vĩ chứa đầy sự mơ hồ.
Đối với sự rời đi đột ngột của anh, Diên Vĩ vẫn còn chút sợ hãi.
Nếu biết một ngày sẽ mất đi, chi bằng ngay từ ban đầu đã không có được.
Câu hỏi của Diên Vĩ khiến trái tim Cố Cẩn Ngôn đau nhói. Anh đưa tay qua, ôm Diên Vĩ ngồi lên đùi mình, thuận thế chỉnh ghế lái về phía sau, nghiêm túc cam đoan với Diên Vĩ:
- Chỉ cần bệnh tật không mang tôi đi, tôi dám cam đoan với em, tôi tuyệt đối sẽ không rời xa em dù là nửa bước!
Cố Cẩn Ngôn nói xong lại khẽ thở dài, chỉ cảm thấy lồng ngực mình hơi khó chịu, dùng ngón tay giúp cô gạt đi những sợi tóc lòa xòa trên trán, trầm giọng nói:
- Em cho rằng một năm rời xa em, tôi sống dễ chịu lắm sao? Kỳ thực mỗi ngày tôi đều hận không thể chạy ngay về bên em; mỗi lần thấy em trên ti vi, tôi đều muốn ôm em ra khỏi lớp màn hình ấy! Em có biết hay không, tất cả những chương trình em tham gia trong một năm vừa rồi, tôi đã xem biết bao nhiêu lần. Cho đến tận giờ, mỗi một câu nói, mỗi một cử chỉ, thậm chí mỗi một biểu cảm của em trên truyền hình, tôi đều thuộc làu làu!
Cố Cẩn Ngôn gắt gao ôm lấy Diên Vĩ trong lòng, môi mỏng dán lên vành tai cô, nhẹ giọng thì thầm:
- Khó khăn lắm mới có thể trở về bên em, tại sao tôi lại nỡ rời xa một lần nữa chứ?
Lời của Cố Cẩn Ngôn khiến trái tim Diên Vĩ rung động, lông mi cô run nhè nhẹ, ngẩng đầu hỏi anh:
- Vậy anh cũng có biết hay không, tất cả các chương trình mà em tham gia, thật ra... đều vì muốn anh có thể nhìn thấy em thông qua ti vi..
Diên Vĩ nói tới đây, vành mắt đã bất giác đỏ lên
Em sợ anh...không gặp em nữa, sẽ có thể quên mất em... Đứa ngốc! Cố Cẩn Ngôn giữ lấy hai má Diên Vĩ, sống mũi cao thẳng dán lên chiếc mũi nhỏ nhắn cuả cô, đáy mắt chưa đầy sự chua xót lẫn đau lòng, cánh môi mỏng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, nhưng nụ hôn rơi xuống như mưa.
- Sao tôi lại nỡ quên em chứ? Sao tôi có thể quên được nổi?
Diên Vĩ bắt chước anh, đưa tay nâng lên khuôn mặt tuấn tú sáng sủa, lệ nóng doanh tròng nỉn non:
- Sau này không cho phép anh đi nữa!! Không cho phép anh rời xa em dù chỉ nửa bước! Anh hứa với em đi, giả như...
Diên Vĩ nói đến đây hơi ngừng lại, sau đó không nhịn được lắc đầu, nhào thật mạnh vào lòng Cố Cẩn Ngôn
- Không có nếu như! Không được có bất cứ cái nếu như nào nữa!
Cô vốn định nói rằng, giả như bệnh tật thật sự cướp anh đi...
Nhưng lời này vừa đến đầu môi, Diên Vĩ lại phát hiện bản thân mình đã đau đớn đến mức không nói ra nổi, cũng không muốn nói ra nữa.
Huống hồ dù bệnh tật thực sự cướp anh khỏi mình, thậm chí đến giờ Diên Vĩ vẫn chưa dám bảo đảm rằng bản thân mình có thể đi theo anh hay không, có thể sống một mình thật tốt nữa không.
Mặc dù lời nói của Diên Vĩ chưa hoàn thành nhưng Cố Cẩn Ngôn đã hiểu được hàm ý trong câu giả như kia của Diên Vĩ.
- Được rồi được rồi, không có giả như gì cả! Không có khả năng xảy ra đâu.
Cố Cẩn Ngôn không muốn thấy bộ dạng này của Diên Vĩ, nó khiến anh đau lòng đến cực điểm. Anh đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô, không ngừng trấn an cô:
Đừng tự dọa chính mình, hiểu chưa? Vâng... Diên Vĩ ghé vào lồng ngực anh, rầu rĩ trả lời.
Cảm nhận được sự đáp lại tình cảm của Diên Vĩ, Cố Cẩn Ngôn mới nhắc nhở cô một câu:
- Nếu chúng ta cứ kì kèo thế này mãi, em sẽ thực sự tới muộn đấy.
Vừa thốt lời này ra, Diên Vĩ đã vội vàng rời khỏi lồng ngực Cố Cẩn Ngôn, giật nảy mình:
- Không xong rồi!! Anh mà không nhắc em cũng quên mất!
Cô vội rời khỏi người Cố Cẩn Ngôn, lại trèo trở về vị trí ghế phụ.
Cố Cẩn Ngôn nghiêng người sang, theo thói quen giúp cô thắt lại dây an toàn:
Không cần lo lắng, khẳng định sẽ không đến muộn được. Vâng! Lời của Cố Cẩn Ngôn khiến Diên Vĩ vô cùng yên tâm.
Xe bắt đầu khởi động, hai người lúc này mới hướng tới trung tâm hội nghị Quốc Tế.