Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 544: Chương 544




Đúng như dự đoán, sau đó, tất cả tin tức liên quan tới Diên Vĩ ùn ùn kéo đến, vấn đề được quan tâm nổi trội chính là về chông mới của cô.

Mà cộng đồng mạng bình luận về vấn đề này, cũng ngay lập tức chuyển từ tin lừa bịp của Điên Vĩ đến người chồng mới của cô.

Ai!! An Cố này đẹp trai quá đi mất!! Các bạn sau khi xem hết tư liệu về anh Cố, quay tở lại share cái post này của tôi đi! Không nghĩ tới đôi vợ chồng này không những chỉ số nhan săc cao mà cả hai đều là thiên tài!! Tài nam tài nữ a!! Có điều anh Cố này lớn hơn cô ấy khá nhiều đó!! Khoảng cách tuổi tác...không chấp nhận được!! Có cái gì mà không chấp nhận được!! Bạn xem nhan sắc của anh Cố này, có gì khác biệt so với tiểu thịt tươi đâu? Thật sự muốn hỏi anh Cố, làm sao bảo dưỡng nhan sắc vậy!! Thật sự hâm mộ a a a! A a a! Thật sự muốn sinh con cho anh Cố quá! Chồng Cẩn Ngôn, chiếm lấy em đi! Em em em! Chồng chỉ yêu em thôi! -...

Những bình luận phía sau, dùng lời Diên Vĩ mà miêu tả thì chính là đọc vào không chịu nổi, khiến người ta nóng mắt mà!!

Cô Tần Diên Vĩ còn chưa sinh con cho anh đâu! Làm sao có thể đến lượt mấy đứa nhóc như các người!

Diên Vĩ tức đến nỗi suýt chút nữa ném cả diện thoại.

- Xem gì đó? Cả buổi sáng đều thấy em phồng mang trợn má.

Cố Cẩn Ngôn nhìn thấy bộ dạng của Diên Vĩ, cũng nghi ngờ tiên lên trước nhìn một cái.

- Không có gì!

Diên Vĩ vội vàng cất điện thoại đi, không muốn bị anh biết cô lại đang nhàn rỗi ghen tức với một đám con gái trên mạng.

Diên Vĩ cất rất nhanh, nhưng Cố Cẩn Ngôn vẫn liếc qua được cái đang hiện trên màn hình của cô, anh cười cười:

- Nếu không xuống dưới tầng ăn sáng, em sẽ trễ giờ đấy!

- …Ừm!

Diên Vĩ đáp lại một tiếng, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Thấy Cố Cẩn Ngôn móc điện thoại ra, Diên Vĩ vội vàng cảnh giác hỏi một câu:

Cố Cẩn Ngôn, anh bình thường không dùng Weibo hả? Anh có tài khoản Weibo nhưng bình thường không hay lên, làm sao thế? Có tin tức gì cần anh lên xem hả? Không có, không có!! Diên Vĩ hấp tấp lắc đầu, khoát tay:

- Anh không cần lên đâu!! Trên đó toàn là những tin tức vô bổ, biết chưa?

- ...Vô bổ mà em còn hứng thú xem như vậy sao?

Cố Cẩn Ngôn cười cười, gật đầu:

- Được, không xem!

Nói thật lòng, đối với việc xem tin tức của những người phụ nữ khác, Cố Cẩn Ngôn không có hứng thú.

Anh chỉ hứng thú với....Weibo của vợ anh mà thôi!

Cố Cẩn Ngôn vừa mới nhìn một cái liền phát hiện ra cô nhóc kia đang lén lút giấu anh chụp một bức ảnh trong phòng ngủ,nhưng mà, lại to gan đi đăng lên Weibo!

Diên Vĩ thật sự đã chụp tấm hình tự sướng kia, chỉ là, bên trong tấm hình tự sướng, có một cái gương đứng, mà trong cái gương vừa hay phản chiếu hình ảnh Cố Cẩn Ngôn đeo cà vạt, mặc dù vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức nếu không cẩn thận nhìn sẽ không thể nhìn ra.

Nhưng, sự ân ái như thế làm sao có thể thoát ra khỏi hỏa nhãn kim tinh của đám cư dân mạng kia? Bọn họ sớm đã khoanh tròn màu đỏ hình ảnh của Cố Cẩn Ngôn trong bức ảnh rồi.

Cố Cẩn Ngôn lướt xem một chút, ừm, hiệu ứng chụp ảnh cũng khá ổn! Anh vô cùng đẹp trai! Mặc dù hình của anh nhỏ đến mức khó có thể nhìn thấy.

Cố Cẩn Ngôn không kìm được cong môi cười.

Anh thật sự rất thích kiểu ân ái khiêm tốn này của vợ anh.

Mà bình luận bên dưới Weibo của cô, không gì khác ngoài kêu gào muốn hất đổ bát thính này.

..........................

Lúc ăn cơm, Cố Cẩn Ngôn nói với Diên Vĩ:

Buổi chiều anh phải đi tới bệnh viện một chuyến, sau khi xong việc, vừa hay sẽ đi ngang qua công ty của em, anh tới đón em nhé. Vẫn cần tới bệnh viện sao? Diên Vĩ thận trọng hỏi lại. Ừm, lần trước mục kiểm tra cuối cùng vẫn chưa kịp làm, thuận tiện tới xem kết quả. Nghe nói đến việc xem kết quả, Diên Vĩ đang gặm bánh bao bỗng dừng lại một chút, quay lại nhìn anh, rất lâu sau, mới lên tiếng hỏi:

Cái đó....em đi cùng với anh! Không cần, hôm nay em không phải còn bận rất nhiều việc sao? Không sao, mấy cái đó có thể để sau. Không cần đi cùng anh đâu! Cố Cẩn Ngôn nói xong, giơ tay qua vỗ nhẹ lên đầu Diên Vĩ.

- Không cần quá lo lắng, anh vẫn khỏe mà!

- …Em không lo lắng.

Diên Vĩ nói xong, cúi thấp đầu uống một ngụm sữa bò nóng.

Không lo lắng mới lạ đó!

Cô rõ ràng là lo muốn phát điên rồi!

Cuối cùng, Diên Vĩ vẫn không đi cùng Cố Cẩn Ngôn.

Không phải cô không muốn, mà là Cố Cẩn Ngôn không đồng ý, đại khái vẫn không muốn vì anh mà làm ảnh hưởng tới chuyện công việc của cô! Diên Vĩ cũng không muốn miễn cưỡng.

Đến gần giờ tan ca, Diên Vĩ không ngừng nhìn đồng hồ, mắt nhìn thấy đã gần đến giờ tan ca rồi, nhưng Cố Cẩn Ngôn vẫn chưa đến, Diên Vĩ có chút không an tâm, chủ động gọi điện cho anh.

Cố Cẩn Ngôn bắt điện thoại rất nhanh, Diên Vĩ liền hỏi anh:

Anh vẫn chưa sao việc sao? Đang xem kết quả rồi! Sắp xong rồi. Kết quả thế nào? Diên Vĩ vừa nghe thấy kết quả kiểm tra, thì lại càng không thể chờ đợi được.

Vẫn còn chưa biết! Bác sĩ đang khám. Vậy em tới tìm anh! Diên Vĩ không muốn tiếp tục chờ nữa, vừa hay, cô còn có thể đi nghe kết quả kiểm tra của anh.

Không cần đâu, anh sắp xong rồi, anh tới đón em, em ngoan ngoãn ngồi ở công ty đợi anh! Không được! Anh ở bệnh viện đợi em, em lập tức tới ngay! Diên Vĩ nói xong, cầm lấy chùm chìa khóa văn phòng đang để trên bàn, vứt vào trong túi xách, cầm túi vội vã chạy vào bãi gửi xe của công ty, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với Cố Cẩn Ngôn:

- Em đã ra ngoài rồi, anh đợi em! Em cúp máy trước đây, bye bye...

Diên Vĩ còn không đợi Cố Cẩn Ngôn trả lời đã cúp máy trước.

Rất nhanh, cô khởi động xe, lái xe đến bệnh viện Cố Cẩn Ngôn đang làm kiểm tra.

Cố Cẩn Ngôn không còn cách nào, chỉ có thể ở bệnh viện đợi Diên Vĩ.

Vẫn may, kết quả kiển tra, tất cả mọi mục đều rất bình thường.

Mà Diên Vĩ bên này, lái xe tới nửa đường, vừa ra khỏi đường hầm không nghĩ tới lại bị tắc đường.

Diên Vĩ chỉ đành cố nhẫn nại, chờ đợi.

Chỉ là không ngờ, mười lăm phút đồng hồ trôi qua, xe vẫn đứng nguyên tại chỗ, không thể đi thêm một chút nào, cũng không biết rốt cuộc phía trước đã xảy ra chuyện gì.

Diên Vĩ thực sự không thể chờ được, thật ra thì cô cũng không quá gấp, nhưng nghĩ tới Cố Cẩn Ngôn và kết quả kiểm tra của anh, cô lại có chút không thể bình tĩnh nổi.

Cô bấm còi mấy lần liền, nhưng vô dụng, vẫn bị kẹt cứng ở chỗ cũ, dòng xe vẫn không hề lưu thông.

Diên Vĩ chỉ đành gọi điện cho Cố Cẩn Ngôn.

Cô có chút phiền muộn tựa vào ghế xe, nhìn dòng xe bất tận trước mặt, khuôn mặt vô cùng tuyệt vọng:

- Cố Cẩn Ngôn...

Ngữ khí của Diên Vĩ, lại bất giác còn mang thêm vài phần làm nũng.

Đợi đến khi cô ý thức được, thì đã không kịp mất rồi.

- Ừm.

Cố Cẩn Ngôn rất thích nghe âm thanh làm nũng của cô, dịu dàng, mềm mại, nghe vào như muốn khiến lòng anh mềm nhũn. lại còn có cảm giác ướt át.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.