Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 547: Chương 547




- Thế là tốt rồi!

Nghe Cố Cẩn Ngôn nói xong đám người lớn mới dám yên tâm:

Thôi được rồi, chúng ta đi rửa tay ăn cơm đi đã! Chắc mọi người đói hết rồi. Đúng đấy, cô nhóc này kêu đói lâu lắm rồi ạ! Cố Cẩn Ngôn đáp.

Nào, con ôm Diên Vĩ đi rửa tay đi! Vâng! Anh nghe lời ôm cô đến chỗ bồn rửa.

Được anh ôm thế này cô vẫn rất ngại:

Em tự đi được mà, xương có làm sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi á. Anh cứ ôm em trước mặt ba mẹ thế này em ngại lắm... Có gì mà ngại chứ? Cố Cẩn Ngôn đặt cô lên bệ rửa mặt rồi chống tay hai bên người cô, nghiêm túc hỏi:

Lấy anh nhé, có được không? ... Trái tim nhỏ bé của cô vì câu này mà đập như trống dồn, nhìn anh mới thấy đôi mắt đen cũng không hề bình tĩnh như vẫn tưởng.

Mãi lâu sau.

- Đây là cầu hôn sao?

Cô cong môi cười, hỏi anh vẻ thờ ơ, đôi chân giữa khoảng không cứ khẽ khua khoắng, biểu hiện tâm trạng cô giờ đang rất tốt.

- Ừ!

Cố Cẩn Ngôn nghiêm túc gật đầu:

- Là cầu hôn!

Ánh mắt anh nóng rực như lửa, quấn chặt người cô, chạm vào đáy mắt cô khiến nó nổi lên một cơn sóng lớn, cứ như muốn nhấn chìm cô luôn vậy.

- Ừm... em phải nghĩ đã!

Cô ngửa đầu, giả như cũng đang nghiêm túc ngẫm nghĩ, rồi lát sau mới nhíu mày lắc đầu:

- Không được! Chuyện giấy đăng ký giả em vẫn giận lắm đấy!

Có một giây cô thật sự định gật đầu đồng ý nhưng rốt cuộc vẫn cắn răng từ chối!

Chuyện đăng ký giả chẳng phải chuyện nhỏ, hơn nữa thêm việc lần trước anh bỏ đi mà không nói một lời đã đủ để khép tội chét rồi, giờ dù có miễn tội chết thì tội sống cũng khó tha! Thế nên cô đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho anh như vậy, không cho anh một bài học thì sao áp được cơn giận trong lòng cô chứ!

Cố Cẩn Ngôn thấy Tần Diên Vĩ không đồng ý thì cố tình dùng má khẽ cọ đi cọ lại trên ngực cô:

- Thế em nói đi, phải làm sao em mới hết giận đây?

Tần Diên Vĩ đẩy đầu anh ra:

Anh đừng có giở trò lưu manh! Muốn làm thế nào thì anh phải tự đi mà nghĩ chứ. Đuôi Nhỏ! Hai vợ chồng rửa tay xong chưa? Đồ ăn mang lên rồi, mau ra đi thôi! Bên ngoài vang lên tiếng mẹ chồng gọi.

- Thôi, tạm thời gác lại chuyện này đã!

Tần Diên Vĩ nhanh chóng rửa tay, chờ Cố Cẩn Ngôn cũng rửa xong thì cả hai mới quay lại phòng ăn.

Về chuyện kết hôn thì cứ tạm thời bỏ qua một bên đã.

Từ khi trải qua chuyện vụ nổ thì tình cảm của Cố Cẩn Ngôn và Tần Diên Vĩ cũng có nhiều tiến triển.

Thật ra cũng vì chuyện đó nên mới khiến hai trái tim vốn đang cách xa càng lúc càng gần lại.

Sau bảy ngày thì vết thương trên người Tần Diên Vĩ rốt cuộc cũng lành hẳn, có thể thoải mái ra đường rồi.

Tối đó trong biệt thự rộng lớn tắt hết đèn, chỉ còn lại ánh sáng lung linh của những ngọn nến.

Tần Diên Vĩ ra khỏi phòng, thấy phòng khách thế này có một thoáng giật mình kinh ngạc.

Từ bước đầu tiên thì mặt đất bắt đầu sáng rực lên, rạng rỡ như mộng.

Ánh nến ấm áp nhảy nhót trong đêm, chiếu rọi khuôn mặt xinh đẹp đang phiếm hồng của cô.

Mà lúc này Cố Cẩn Ngôn đang mặc một bộ vest rất đẹp, chậm rãi bước tới gần.

Trong vầng sáng đó anh mỉm cười dịu dàng khiến chúng sinh điên đảo...

Bóng nến nhảy nhót trên khuôn mặt làm xiêu lòng người.

Chỉ sau vài bước anh đã tới trước mặt Tần Diên Vĩ rồi giơ tay phải về phía cô.

Nhìn người đàn ông giống hệt vị hoàng tử trong truyện cổ tích trước mặt trái tim cô có một khoảnh khắc như thể ngừng đập.

- Đây... đây là sao?

Tần Diên Vĩ vẫn chưa thể tin được mọi chuyện trước mắt.

Cố Cẩn Ngôn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô:

Ăn mừng vết thương của em khỏi hẳn. Dạ? Cô vừa ngạc nhiên vừa buồn cười nhìn anh:

- Dù em khỏe rồi cũng không cần tốn sức thế này chứ?

Trang trí lãng mạn thế này sẽ khiến cô không thể nhịn được mà tưởng tượng càng nhiều đấy!

Vả lại cô chỉ là bị vài vết thương ngoài da thôi mà, cần phải chúc mừng rầm rộ thế này à?

Tần Diên Vĩ nghi ngờ liếc anh, nhìn anh ăn mặc chỉnh tề hoàn hảo, xong lại cúi nhìn mình...

Cô đang mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình đây này!

Tần Diên Vĩ nhíu mày, rồi cô ngẩng lên nhìn anh:

- Này, em có cần đi thay một bộ đồ đẹp hơn không? Em đang mặc áo ngủ đây này! Trông chẳng hợp với anh chút nào, hay anh chờ em một lát nhé? Em về phòng... thay đồ đã.

Rồi tiện tay trang điểm nhẹ nhàng một chút nhỉ?

Không thì sao xứng với bữa tối lãng mạn dưới ánh nến này được chứ!

Cố Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen nóng lên, anh khẽ nuốt một ngụm nước miếng rồi mới lên tiếng:

- Không cần, thế này đã đẹp lắm rồi!

Quan trọng là mặc thế này mới tiện để anh ra tay!

Anh nói xong thì cúi người bế bổng Tần Diên Vĩ lên rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

Khắp phòng đã được ánh nến soi tỏ, trên bàn có hai ly rượu vang rót sẵn, đang đợi chủ nhân tới cầm chúng lên.

Không khí lãng mạn hệt như một bữa tiệc cầu hôn vậy.

Tần Diên Vĩ đã choáng váng rồi, cảnh tượng trước mắt quả thực khiến trái tim các cô gái không thể nằm yên.

- Chúng mình ra quầy rượu trước nhé!

Cố Cẩn Ngôn đề nghị.

- Em choáng quá Cố Cẩn Ngôn...

Tần Diên Vĩ kéo vạt áo vest của anh, trong mắt tràn ngập nghi hoặc:

Sao tự dưng anh lại cho em một sự ngạc nhiên tuyệt vời thế này? Không thích à? Anh cúi đầu rồi cười hỏi lại cô.

- Thích chứ!

Cô vui vẻ ra mặt:

- Thích chết được ấy!

Chẳng có người phụ nữ nào không thích lãng mạn hết! Nhất là khi sự lãng mạn ấy được người đàn ông mình yêu cẩn thận tạo ra.

Cố Cẩn Ngôn thả cô xuống rồi tao nhã nâng ly lên, một tay khác ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, đưa ly rượu lại gần môi mình rồi nhỏ giọng bảo:

- Để anh đút cho em...

Giọng anh đã hơi khàn, ánh mắt nhìn cô nóng đến mức khiến cô muốn tan ra.

Trái tim Tần Diên Vĩ cũng đã tê dại rồi, trong khoảnh khắc cơ thể cô như muốn nhũn đi, cô không kìm được mà khẽ gật đầu, đôi môi đỏ khẽ mấp máy đáp lại anh:

- Vâng...

Cố Cẩn Ngôn cười hài lòng.

Anh nhấp một ngụm rượu vang rồi áp sát vào cô, sau đó cánh môi mỏng khẽ cạy mở hàm răng người đối diện, trút hết thứ rượu ngọt ngào vào đó.

Nụ hôn nồng nhiệt nhanh chóng lên men ngay dưới ánh nến lung linh, rượu vang chuyển từ miệng anh sang cái miệng nhỏ xinh của cô, rồi được cô từ từ nuốt xuống...

Cái cổ quyến rũ khẽ chuyển động, Cố Cẩn Ngôn bị mê hoặc đến mức bỗng nhiên muốn ngậm lấy cần cổ của cô.

Rồi sau đó anh đặt cô lên ghế salon, mạnh mẽ cướp đất xây thành.

Áo ngủ của Tần Diên Vĩ rơi trên sàn nhà, thân thể xinh đẹp dần ửng hồng dưới ánh nến.

Mồ hôi nhễ nhại làm ẩm ướt cả hai người.

Mùi vị tình ái tràn ngập không gian lãng mạn, tiếng rên rỉ mờ ám cùng tiếng thở hổn hển liên tục vang lên trong căn biệt thự rộng lớn.

Hai người thích hợp với nhau một cách hoàn hảo, cứ như trên thế giới chỉ còn lại có anh và cô!

Tần Diên Vĩ đang say.

Nhưng không biết say trong sự dịu dàng của Cố Cẩn Ngôn hay say bởi đêm khuya lãng mạn này, hoặc chỉ là cơn say bởi thứ rượu vang tuyệt hảo kia.

Tóm lại giây phút này đầu cô đã choáng váng lắm rồi, cánh tay nhỏ nhắn vòng qua cổ Cố Cẩn Ngôn, những ngón tay thon dài tỉ mỉ lướt qua, miêu tả ngũ quan đẹp như tượng khắc của anh.

Trong đáy mắt là tình yêu vô hạn cô dành cho người đàn ông này.

Cố Cẩn Ngôn để mặc cô ôm mình, cũng để cô tùy ý lướt trên khuôn mặt mình như thế, dù có ngứa ngáy khó chịu anh cũng không ngăn cô lại mà chỉ yêu chiều để cô làm những gì mình muốn.

Bởi vì hình ảnh này là một loại hưởng thụ với anh, là một mơ ước tưởng chừng quá đỗi xa xôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.