Hoắc Thận bất giác giơ tay lên giúp cô lau đi hàng lệ nơi khóe mắt.
Nhưng nào ngờ ngay sau đó, bàn tay to lớn của y liền bị Phù Tang nắm lấy, cô nhỏ giọng nức nở gọi:
- Mẹ ơi, mẹ ơi...
Hoắc Thận cau mày, lẽ nào tay y giống tay của mẹ cố ấy lắm à?
Phù Tang lưu luyến áp bàn tay to lớn của Hoắc Thận lên má mình:
- Mẹ ơi, con nhớ mẹ...
Hoắc Thận hơi nhíu mày lại, cô nhóc này thực sự coi y thành mẹ của mình à? Thế nên, cô khóc là vì mơ thấy mẹ, vì nhớ mẹ ư?
Đúng là một cô nhóc con!
Nước mắt của Phù Tang càng chảy càng nhiều, chỉ một chốc đã làm ướt hết lòng bàn tay của y.
Hoắc Thận thực sự không thích thấy con gái khóc nhưng khi nhìn cô đau lòng như thế y lại không nhẫn tâm thu tay lại, cuối cùng, y ngồi hẳn xuống mép giường, dùng bàn tay còn lại giúp cô lau khô vệt nước mắt trên mặt:
- Lục Phù Tang, cô đã sắp trưởng thành rồi, chín chắn lên một chút được không? Có cô gái nào mơ thấy mẹ xong khóc lóc như cô thế này không?
Y nhỏ giọng quở trách, song động tác lau nước mắt lại rất dịu dàng, đó là sự dịu dàng và nhẫn nại hiếm có của Hoắc Thận.
Không biết có phải do cảm nhận được bàn tay lau nước mắt cho mình thô to hơn so tay mẹ nhiều không mà Phù Tang mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Qua đôi mắt đẫm lệ mông lung cô nhìn thấy gương mặt điên đảo chúng sinh của Hoắc Thận, hơn nữa, không biết có phải nhìn nhầm hay không mà cô thấy vẻ mặt của y thêm một phần dịu ngày thường rất ít thấy.
Nhưng một giây sau, khi cô nhìn lại thì sự dịu dàng của y đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là sự lạnh nhạt hằng ngày.
Biết ngay là do bản thân ngủ đến mộng mị cả ra nên mới nhìn nhầm mà!
- Sao… sao anh lại ở đây?
Phù Tang gạt tay y ra, vẻ mặt có phần mất tự nhiên:
- Anh đừng hiểu lầm nhé, tôi tưởng đó là tay của mẹ tôi...
Cô nhanh chóng lau khô nước mắt, ngồi thẳng dậy.
Gương mặt của Hoắc Thận lạnh hơn vài phần, y thu lại ánh mắt từ trên gương mặt cô, nhìn về phía trước, xụ mặt xuống, lạnh giọng hỏi:
- Chú Lý nói, bánh trứng cô gửi tới hôm nay là làm riêng cho tôi hả?
- ...
Chú Lý này!!
Đúng là lắm chuyện mà!
- Chú ấy lừa anh đó! Tôi là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng, sao mà biết làm mấy thứ đó được chứ!
Hoắc Thận nghiêng đầu nhìn Phù Tang, ánh mắt như có như không dừng trên đôi môi hồng nhuận của cô, bỗng hỏi một câu:
- Hôm qua, sao môi cô lại bị sưng thế?
- ...Hả?
Phù Tang ngẩn ra.
Sao tự nhiên lại hỏi đến chuyện này thế!!
- Lục Phù Tang, tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, hãy nói thật với tôi!!
Đây là cảnh cáo? Hay là nhắc nhở?
Trong lòng Phù Tang run lên.
Nghe có vẻ như y đã biết được điều gì rồi thì phải?
- Được thôi, nói thật thì nói thật! Đúng thế, hôm qua tôi đã nói dối, môi bị sưng không phải do dị ứng với hải sản, từ trước tới nay tôi cũng chưa bao giờ bị dị ứng với hải sản! Tôi... bị người khác hôn thôi! Bị Cảnh Vân hôn! Thế thì sao hả? Hoắc tam thiếu gia anh có thể ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, sao tôi lại......ưm ưm ưm~
Lời giận dỗi của Phù Tang còn chưa kịp nói hết thì đôi môi đỏ mọng của cô đã bị Hoắc Thận mút lấy một cách bá đạo.
Phù Tang trợn to đôi mắt đầy sửng sốt, nhìn vào gương mặt đột nhiên phóng đại trước mắt...
Y... y đang làm gì thế này?
Nụ hôn của Hoắc Thận rất thô bạo, môi lưỡi như cướp đoạt, trực tiếp công chiếm khuôn miệng mang mùi đàn hương của Phù Tang, dường như muốn đoạt lấy toàn bộ hơi thở của cô.
Phù Tang căng thẳng tới nỗi nhịn thở, rõ ràng tự nói với bản thân là phải đẩy y ra nhưng không biết vì sao tay cô đã nắm lấy cánh tay y rồi nhưng lại không kiềm được mà níu chặt, không có sức để đẩy y ra.
Bàn tay to lớn nóng rực của Hoắc Thận giữ chặt lấy cổ cô, ngón cái nâng hàm dưới cô lên, buộc cô ngẩng mặt lên để phối hợp với nụ hôn sâu của y, mà nụ hôn này chuyển từ bá đạo cưỡng ép ban đầu sang thế công dịu dàng.
Phù Tang ngỡ như bản thân đã tan ra hoàn toàn giữa răng môi của y.
Nụ hôn của người đàn ông này như là có ma lực sao? Y mới chỉ chạm vào môi cô thôi mà dường như cả trái tim cô cũng bị siết chặt, mặc cho y sắp đặt từng chút từng chút…
Tới tận khí cảm thấy hô hấp của Phù Tang thực sự nghẹn lại thì Hoắc Thận mới bỏ qua cho cô.
Rõ ràng, đôi môi đỏ của cô lại sưng lên một lần nữa, mà dáng vẻ đó trông vừa vô tội lại mê người.
Đôi mắt đen như mực của Hoắc Thận như hãm sâu vào gương mặt ấy, yết hầu gợi cảm chuyển động lên xuống một cái, cất giọng khàn khàn:
- Khi hôn Cảnh Vân cô có cảm giác gì? Kĩ thuật của ai giỏi hơn?
“...”
Phù Tang vẫn còn ngơ ngác, cô trợn tròn mắt lên, lắc đầu.
Hiện tại, đầu óc cô đã hoàn toàn loạn, thậm chí còn không rõ y đang hỏi cô chuyện gì.
Mà không nghi ngờ gì, cái lắc đầu của Phù Tang khiến Hoắc Thận rất không hài lòng, đáy mắt vốn nhuộm tình triều ẩm ướt tăng thêm chút hờn giận, bàn tay to lớn nâng má cô, buộc cô ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt mình:
- Lục Phù Tang, rốt cuộc thì cô có cảm giác gì với Cảnh Vân?! Nếu cô thực sự thích anh ta thì tôi sẽ tặng cô cho anh ta!
- Tôi không thích anh ta!!
Cuối cùng thì Phù Tang cũng nghe rõ ràng lời nói của Hoắc Thận.
Hơn nữa, còn là nghe được một cách rõ ràng rành mạch!! Người đàn ông này nói là sẽ tặng cô cho người đàn ông khác!!
Phù Tang tức giận gạt bàn tay đang nâng má mình ra:
- Tôi không thích anh ta! Tôi cũng không phải đồ chơi mặc anh sắp đặt, anh không có tư cách tặng tôi cho anh ta!!
Câu trả lời của Phù Tang khiến Hoắc Thận hết sức hài lòng, đôi mày rậm không khỏi giãn ra vài phần, sự tàn bạo nơi đáy mắt cũng không biết đã biến mất từ bao giờ, bàn tay to lớn của y lại lần nữa đặt lên cần cổ Phù Tang, bàn tay hơi dùng chút lực kéo mặt cô lại một cách bá đạo, y kề sát mặt vào cô, hỏi:
- Nếu đã không thích thì tại sao lại hôn anh ta?
Phù Tang nuốt nước miếng, trả lời đầy nghiêm túc:
- Tôi không thích anh, nhưng cũng hôn anh rồi đấy thôi. Các anh là đàn ông, vốn đã khỏe hơn tôi, lúc các anh muốn cưỡng ép thì tôi làm sao có thể phản kháng được chứ?
Gương mặt vừa mới hòa hoãn xuống của Hoắc Thận lại lập tức bắt đầu kết băng.
Trong trái tim cô gái này, y và Cảnh Vân kia không có gì khác nhau sao?
Nụ hôn của y cũng giống nụ hôn của Cảnh Vân ư?!
- Từ bây giờ, cô sang phòng dành cho khách mà ngủ!!
Hoắc Thận lạnh giọng nói xong câu đó liền đứng dậy, bước ra ngoài mà không hề do dự.
Chỉ nghe “ầm...” một tiếng, cánh cửa đóng sập lại, trái tim của Phù Tang dường như cũng bị cánh cửa kia kẹp chặt, vừa buồn bực vừa đau xót.
Phù Tang buồn phiền cào tóc rồi lại vỗ đầu mình, hình như cô lại chọc tên kia không vui rồi!
Còn nữa, đáng lẽ vừa nãy cô phải hỏi về người phụ nữ ngày hôm nay nhưng cuối cùng lại không nói ra được
Phù Tang buồn bực ngồi trên giường, cơn buồn ngủ hoàn toàn bay sạch.
Lúc này, đến cả chiêu đếm cừu cũng không có tác dụng gì.
Từ sau hôm đó, Hoắc Thận càng ngày càng bận.
Cho dù hai người cùng sống dưới một mái nhà nhưng Phù Tang đã không thấy y cả một tuần rồi.
Hoặc là không về nhà, hoặc là đi sớm về muộn, lúc y về nhà thì Phù Tang đã đi ngủ từ lâu rồi, đợi buổi sáng khi cô thức dậy thì Hoắc Thận lại đã ra ngoài.
Hai ngày đầu Phù Tang còn có chút buồn bực, nhưng thời gian dài thì cô cũng đã quen.
Tuy nhiên, trong mắt người ngoài, cuộc sống như hai đường thẳng song song này của họ lại chính là... người yêu giận dỗi nhau.
Còn về nguyên nhân cãi nhau, đương nhiên là... tam thiếu gia có tình mới rồi!!
Mà đến ngày thứ tám niềm vui mới này lại dám ngang nhiên... tìm tới tận cửa!!
Vừa uống xong cà phê trên nhà kính trồng hoa trên sân thượng, Phù Tang đi xuống rồi thấy ngay một người phụ nữ mặc váy ren trắng thong thả bước từ ngoài vào.
Chỉ vừa liếc qua, Phù Tang đã nhận ra cô ta.
Đây không phải là người phụ nữ tên Tiểu Sảng gì đó bên cạnh Hoắc Thận hôm trước sao?
- Cô Trì, sao lại tới đây thế này?
Phù Tang thực không ngờ đến chú Lý quản gia cũng biết cô gái này!
Hóa ra là họ Trì.
Chắc là người bên cạnh Hoắc Thận kể cho chú Lý nghe!
Xem ra quan hệ giữa Hoắc Thận và người phụ nữ này quả nhiên không bình thường.
Phù Tang đứng trên tầng hai, nhìn người phụ nữ đứng bên dưới với vẻ lạnh nhạt.
- Chú Lý, hôm nay chắc tôi phải mượn nhà bếp của chú một chút, được không?
Người phụ nữ tên Trì Sảng này ăn nói nhỏ nhẹ, lại mang theo một chút nũng nịu bẩm sinh như tiếng em bé, vừa mở miệng liền có thể khiến đàn ông bên cạnh nhũn cả xương.
Vị quản gia già có chút nghi hoặc:
- Cô Trì muốn làm gì?
- Hôm nay không phải là sinh nhật tam thiếu gia sao? Tôi muốn đích thân xuống bếp nấu một bữa thật ngon cho anh ấy.
Hóa ra, hôm nay là sinh nhật của Hoắc Thận ư?
Phù Tang khẽ nhướng mày lên.
Liệu bản thân cô có nên lánh mặt tránh tị hiềm, để lại không gian riêng cho hai người họ mừng sinh nhật không nhỉ?
Chú Lý như bỗng nhiên hiểu ra:
- Cô Trì nhọc lòng rồi, nhưng sao chúng tôi dám để cô đích thân xuống bếp chứ?
- Không sao, khi ở nhà tôi cũng nấu ăn nhiều lần rồi!
Trì Sảng không đợi chú Lý đồng ý đã tự ý đi vào bếp, vừa đi cô ta vừa nói:
- Chú Lý cứ an tâm giao nhà bếp cho tôi là được rồi! Tôi đảm bảo sẽ không thiêu rụi nhà bếp đâu.
- Cô Trì nói gì vậy chứ, tôi làm sao lại lo lắng điều đó được!
- Không lo lắng vậy là tốt rồi!
Phù Tang thực sự không nhìn tiếp được nữa, cô quay người chuẩn bị về phòng thì bỗng nghe được tiếng Trì Sảng nói vọng lên từ dưới tầng một:
- Phù Tang?
“…”
Phù Tang cau mày lại.
Phù Tang? Gọi thân thiết thế? Từ bao giờ cô và cô ta quen thân nhau vậy?
- Cô tên là Phù Tang phải không?
Trì Sảng ngước đầu lên, mỉm cười trong sáng, gương mặt chứa đầy vẻ dịu dàng:
- Tôi thường được nghe tam thiếu gia nhắc tới cô! Xin chào, tôi là Trì Sảng, bạn gái của Tam Thiếu, cô cứ gọi tôi là Tiểu Sảng đi, rất vui vì được gặp cô!
Cô ta giới thiệu bản thân một cách lịch sự.
Tuy nhiên, Phù Tang chỉ nghe rõ đúng một câu, cô ta nói mình là bạn gái của tam thiếu gia!
Phù Tang thản nhiên nhếch khóe môi lên:
- Ngại quá, tôi chưa từng nghe tam thiếu nhắc đến cô bao giờ!