Cảnh Vân không tức giận mà còn mỉm cười.
- Điều này chứng minh nụ hôn hôm đó khiến cô khắc cốt ghi tâm!
- Ha!
Phù Tang cười lạnh:
- Cái đó gọi là nghiến răng nghiến lợi!!
Cảnh Vân không so đo với cô mà chỉ hỏi:
- Có lạnh không?
- Không lạnh!
Phù Tang cầm một nắm tuyết đắp vào tai của người tuyết rồi lại nghiêng đầu nhìn Cảnh Vân trong trang phục phong phanh.
- Người lạnh phải là anh mới đúng chứ?
Anh ta liền ghé sát cô với vẻ đầy mập mờ.
- Sao rồi? Lo cho tôi rồi à?
Luận mặt dày, Phù Tang thật sự không đọ lại được Cảnh Vân.
- Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa!
Phù Tang cười giễu:
- Bản thiếu gia không rỗi hơi mà đi quan tâm đến đồ vô lại như anh đâu!
Cô nghiêng đầu nhìn Cảnh Vân.
- Có phải hôm nay anh uống nhầm thuốc không? Hay là trước khi ra khỏi nhà quên chưa uống thuốc?
Cảnh Vân khoanh tay trước ngực nhìn cô, không nhịn được cười.
- Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì vậy?
Phù Tang cũng học theo tư thế của anh ta, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu, nhíu mày nhìn lại.
- Không phải trước giờ anh đều rất xấu xa sao? Tại so đột nhiên lại biến thành người tốt thế?
Lời nói của Phù Tang khiến cho Cảnh Vân không nhịn nổi bật cười ha ha.
- Anh cười cái gì?
Thấy anh ta cười giễu mình, Phù Tang hơi cáu.
Cảnh Vân cúi người xuống đặt thêm hai con mắt vào cho người tuyết, anh ta vừa đắp vừa đáp lại:
- Bởi vì cô từng tát tôi một cái, cái tát này tôi nhớ như in!
Phù Tang nhíu mày, nhìn anh ta với vẻ nghi hoặc.
- Logic của anh khoai thế! Chuyện này thì có liên quan gì đến cái tát của tôi chứ? Chẳng lẽ cái tát đó của tôi dạy được anh cách làm người rồi hả?
- Cô cũng dám giành công cơ đấy!
Cảnh Vân không hề khách khí, vỗ một cái lên đầu Phù Tang.
- Á! Tay anh lạnh như băng ấy!
Phù Tang liên tục lùi về sau hai bước.
Cảnh Vân tiếp tục trêu chọc cô:
- Cái tát đó của cô khiến tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã, vì thế tôi mới tìm đủ mọi cách để đối xử tốt với cô, tốt đến mức khiến cô yêu tôi, rồi sau đó… tôi giẫm đạp lên cô, sỉ nhục cô!!
Nói xong, Cảnh Vân còn không quên tới gần, giơ tay lên chỉnh lại áo vest cho Phù Tang.
- Thế nên, Lục Phù Tang, cô nhất định phải bảo vệ trái tim của mình thật nghiêm ngặt đấy nhé, nếu không nói không chừng một ngày nào đó không cẩn thận lại bị tôi cướp đi đấy!
- Ha! Cả đời này anh đừng mơ tới chuyện đó! Bởi vì, trái tim của tôi chắc chắn sẽ không bao giờ trao cho anh.
Phù Tang nói với giọng rất chắc chắn.
- Cô chắc chứ?
- Tôi chắc chắn và cũng khẳng định là thế!
- Đồ xấu xa!
Cảnh Vân niết lấy mặt Phù Tang.
…………………………………….
Phù Tang mặc quần áo của Cảnh Vân đi xuống tầng.
- Trả quần áo lại cho anh này!
Cô cởi áo khoác của Cảnh Vân ra vứt lại cho anh ta.
Cảnh Vân tiện tay tiếp lấy.
- Thế thôi hả? Đến một câu cảm ơn cơ bản nhất cũng không có à?
Phù Tang không thèm để ý đến anh ta, tiếp tục tháo găng tay ra.
- Này, trả lại anh cả cái này nữa.
Cô đưa găng tay cho Cảnh Vân rồi mới mất tự nhiên nói:
- Cảm ơn.
Cảnh Vân mỉm cười hài lòng.
- Xem như cô nhóc như cô còn chút lương tâm.
- Hai người đã đi đâu thế?
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Thận vang lên từ phòng khách.
Giọng nói ấy không có một chút độ ấm nào.
Nhìn thấy Cảnh Vân và Phù Tang thân mật tự nhiên như thế, gương mặt vốn đã âm trầm của y càng khó coi hơn vài phần, hai mắt giăng kín một tầng sương lạnh, sự lạnh lẽo thấm vào lòng người.
Phù Tang không thèm để ý đến y, chỉ phủi tuyết đọng trên người mình, phả ra một ngụm hơi nóng.
- Ngoài trời lạnh thật đấy….
Cô đang nói chuyện cùng Cảnh Vân.
- Cô nghịch tuyết ở trên tầng thượng?
Sắc mặt của Hoắc Thận càng khó coi hơn, trong mắt ẩn chửa sự lạnh lùng, y kéo Phù Tang lại, để cô đứng trước mặt mình.
- Lục Phù Tang, cô đang không khỏe mà còn trốn đi nghịch tuyết, không cần mạng nữa đúng không?
Y nắm chặt hai tay của Phù Tang trong lòng bàn tay, cảm nhận được sự lạnh lẽo của tay cô, Hoắc Thận nhíu chặt mày với vẻ không vui.
- Đi thôi! Ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha cho tôi!
Y ra lệnh cho Phù Tang với ngữ khí rất tệ.
Nói xong Hoắc Thận đi thẳng lên tầng.
Phù Tang không biết y định làm gì, cô liếc sang Trì Sảng vẫn còn đang ngồi trong phòng khách, không vui nhíu mày lại.
Đúng là cô không nên xuất hiện ở đây!
Trong lúc cô đang phân vân xem mình có nên lên tầng ngủ luôn một giấc hay không thì đột nhiên Trì Sảng lên tiếng:
- Phù Tang, tam thiếu gia thương yêu cô thật đấy!
Cô ta còn bổ sung thêm một câu:
- Nhưng sao tôi nhìn lại cứ có cảm giác tam thiếu gia đang chiều cô như chiều một đứa trẻ thế nhỉ? Cũng đúng, cô vốn là một đứa trẻ vị thành niên mà, tất nhiên tam thiếu gia phải yêu chiều cô hơn một chút!
Cô ta mỉm cười đầy vô tội, còn không quên giả vờ giả vịt cảm thán:
- Tuổi trẻ thật là tốt! Nếu như tôi có thể trẻ lại thêm vài tuổi thì tốt quá, nói không chừng tam thiếu gia cũng sẽ không thô bạo với tôi như thế, lúc nào cũng làm người ta eo mỏi lưng đau…
Tuy rằng Phù Tang còn ít tuổi, nhưng eo mỏi lưng đau mà cô ta nói ám chỉ điều gì cô vẫn hiểu!
Ha! Cô cười lạnh, liếc nhìn Trì Sảng đang giả vờ giả vịt một cách đầy khinh miệt, vén lại mấy sợi tóc trước trán.
- Chị Trì này, chị phải bảo dưỡng thật tốt đấy, tam thiếu gia không thích gái già đâu! Chị nhìn mà xem, lúc chị cười có nếp nhăn rồi kìa!
- … Ha ha!
Cảnh Vân đứng bên cạnh hóng chuyện không nén nổi, bị câu nói phản kích của Phù Tang chọc cười.
Cô nhóc này đúng là một con nhím biết đâm chọc người ta, anh ta đã được lĩnh giáo từ lâu rồi!
Tuy nhiên ngoài đời thật còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của anh ta nhiều!
Cái miệng nhỏ nhắn này của cô còn độc hơn cả thạch tín nữa!
- Cô…
Nụ cười trên gương mặt Trì Sảng cứng lại.
- Cô… cô bắt nạt tôi!!
Trong lúc cô ta nói chuyện, nước mắt đã từ từ tụ lại trong hốc mắt, dáng vẻ lã chã sắp khóc đó thực sự khiến cho người ta thương tiếc!
- Phù Tang, sao cô có thể cậy mình còn trẻ mà bắt nạt tôi chứ? Chẳng lẽ cô sẽ không già đi à?
“…”
Phù Tang buồn cười nhìn cô ta.
Rốt cuộc Hoắc Thận nhìn trúng điểm gì của người phụ nữ thích giả vờ giả vịt này thế?
Cô thật sự không dám khen tặng khẩu vị kì lạ này của y!
Phù Tang khoanh hai tay trước ngực, nhìn Trì Sảng đầy khinh thường.
- Chị Trì này, tôi đâu dám sỉ nhục cô, nhưng có một số người muốn tự làm nhục mình thì tôi cũng hết cách, đúng không?
Trì Sảng tức đến mức đỏ bừng cả mặt.
- Lục Phù Tang, tôi thấy cô đúng là bị chiều hư rồi!! Đồ vô văn hóa!
Bị Trì Sảng chỉ vào mũi mà mắng, Phù Tang cũng không tức giận.
- Đúng thế! Lục Phù Tang tôi đây đúng là bị chiều hư đấy! Nhưng thế thì sao? Cho dù tôi có xấu xa hung dữ hơn nữa cũng không đến lượt một người ngoài như cô dạy bảo! Hơn nữa, tôi có người thương, có người chiều, vẫn tốt hơn một kẻ không ai yêu thương chiều chuộng chứ? Chị Trì à, chị thấy tôi nói có đúng không?
- Lục Phù Tang, cô…
Trì Sảng còn chưa nói gì thì thấy Hoắc Thận đi từ trên tầng xuống.
Y đi thẳng tới trước mặt Phù Tang.
- Đeo găng tay vào cho tôi!
Y nói với giọng ra lệnh, không để cho người khác xen vào.
- Tam thiếu gia, cô ấy…
- Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi nữa!
Hoắc Thận hoàn toàn không thèm liếc Trì Sảng bên cạnh lấy một cái, chỉ lo đeo găng tay vào cho Phù Tang, y nhìn xuống cô từ trên cao, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói còn bộc lộ rõ sự tức giận.
- Hôm nay cô khiến cho tôi vô cùng vô cùng không vui!
“…”
Phù Tang cũng không hiểu hôm nay mình chọc tức vị đại ga này khi nào!!
Người hiện tại đang không vui phải là cô mới đúng chứ!!
Bị Hoắc Thận cảnh cáo, Phù Tang không phản kháng, để mặc y đeo găng tay lông xù vào cho mình.
Y chuẩn bị nó cho cô từ lúc nào thế? Sao cô không biết gì hết.
Vừa đi găng tay vào, chú Lý liền đưa cho cô một túi chườm ấm đã được nạp đầy điện.
- Cô chủ, đổi túi chườm khác đi, túi kia chắc đã lạnh rồi.
- Cảm ơn chú Lý!
Phù Tang vội vàng cảm ơn.
Hoắc Thận cầm lấy chiếc túi thay Phù Tang rồi nhét vào lòng cô.
- Giữ ở bụng đi.
- … Ừm
Phù Tang cầm lấy chiếc túi, đáp.
Trong một thoáng qua, cô thật sự có cảm giác như những gì Trì Sảng nói.
Cô bị Hoắc Thận nuông chiều!
Trong lòng Phù Tang không tự chủ dâng lên sự ấm áp.
Mà ở sau lưng cô, gương mặt của Trì Sảng lúc này đã đen như gan heo rồi.
- Tam thiếu gia, rõ ràng anh biết cô ta đã bắt nạt em, tại sao còn nuông chiều cô ta như thế? Lẽ nào em…
- Chú Lý!
Trì Sảng còn chưa nói xong đã bị Hoắc Thận lạnh giọng cắt ngang.
- Bảo lái xe đưa cô Trì về!
- Tam thiếu gia!!
- Còn nữa, về sau không có sự đồng ý của tôi không để bất cứ ai bước vào Mặc Hiên Các nửa bước! Lần sau mà còn để những chuyện như thế này xảy ra thì chú Lý, tôi sẽ chỉ hỏi mình chú thôi!
- Vâng thưa thiếu gia! Cô Đỗ, mời.
- Mời Cảnh thiếu gia về luôn đi!
Hoắc Thận tiếp tục ra lệnh.
- Không cần đâu!
Cảnh Vân phất tay.
- Tôi tự biết đi, không phiền mấy người phải tiễn! Dù sao tôi cũng dạt được mục đích khi đến đây rồi! Nhím con, hẹn gặp lại!
Cảnh Vân nói xong, chào tạm biệt Phù Tang rồi sải bước ra khỏi Mặc Hiên Các với vẻ phơi phới.
Nhím con? Anh ta hỏi ai thế? Phù Tang cạn lời luôn!
Tên này!! Ai cho anh ta đặt biệt danh cho cô?
Dù Trì Sảng có không vui thế nào đi chăng nữa thì tam thiếu gia nhà họ Hoắc cũng đã hạ lệnh đuổi khách rồi, cô tức giận nhưng không dám khinh suất, hơn nữa hôm nay đúng là cô tự ý đến đây, mục đích chính là để gặp Lục Phù Tang trong truyền thuyết kia, muốn tỏ rõ địa vị của mình với cô ta nhưng không ngờ kết quả cuối cùng là mình bị con nhóc thối tha kia sỉ nhục.
Trì Sảng chỉ đành hậm hực bỏ đi.
Tất cả mọi người lục tục ra về, chú Lý cũng đã ra ngoài tiễn khách, cả phòng khách yên tĩnh chỉ còn lại mình Phù Tang và Hoắc Thận mặt lạnh.
Không khí cứng nhắc khiến người ta có cảm giác nghẹn thở.
Không! Nói đúng hơn, nó khiến cho Phù Tang hoàn toàn không thở được.
Khí thế của y thật mạnh! Cho dù y chỉ ngồi một chỗ không nói gì nhưng cô vẫn có cảm giác như có một sức mạnh to lớn siết chặt lấy trái tim mình, điều này khiến cho cô run rẩy.
- Lại đây!
Cuối cùng người đàn ông ngồi trên ghế sô pha cũng lên tiếng.