- Lúc cần thiết thì dùng nó để phòng thân.
- ……Ừ!
Phù Tang gật đầu, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì.
- Vậy còn anh? Anh đưa súng cho tôi rồi còn anh thì sao?
- Những thứ như vậy tôi không thiếu, cô không cần phải lo cho tôi.
- Vậy thì tốt!
Phù Tang mới yên lòng một chút, nhẹ nhàng giấu cây súng vào trong túi của mình.
- Tôi đi trước đây!
- Đợi chút!
Phù Tang kéo y lại.
- À……khi nào, đến khi nào tôi mới trả súng lại cho anh?
Hoắc Thận nhìn cô một cái.
- Đợi lần sau gặp lại đi!
Lần sau gặp lại? Nhưng hai người họ thật sự có cơ hội gặp lại sao?
Rốt cuộc Phù Tang cũng không nhịn được mà hỏi thêm một câu:
- Hoắc Thận, chúng ta thật sự có cơ hội gặp lại nhau sao?
Không biết tại sao lúc này cô lại có cảm giác không nỡ rời đi vậy!
Đôi mắt trầm lặng của Hoắc Thận nhìn cô thật sâu.
- Hi vọng là có!
Nhưng đột nhiên y lại đưa tay ra vỗ nhẹ lên đầu của Phù Tang, nói chắc nịch:
- Sẽ gặp lại thôi!
Không biết tại sao khi nghe y nói câu này, sóng mũi của Phù Tang đột nhiên cảm thấy cay cay, cô bất giác ôm lấy cánh tay của y, thút thít nói:
- Nhất định gặp lại! Anh bắt tôi ở đây lâu như vậy rồi, tôi đã mất quá nhiều tiết học, thầy cô giáo nhất định sẽ ghi nhận lại, anh phải đích thân dẫn tôi về trường nói rõ chuyện này cho thầy cô giáo biết.
- Ghi nhận cái gì, nói rõ chuyện gì, đương nhiên những lý do này đều do Phù Tang bịa đại mà thôi, cô đã mất tích lâu như vậy rồi, có thầy cô giáo nào rãnh rỗi đến nỗi ghi nhận từng tiết học chứ? Nhưng cô vẫn muốn kiếm cớ để họ có cơ hội gặp lại chứ? Nếu không sau này thật sự không gặp lại nhau thì sao?
- Được không?
Thấy Hoắc Thận vẫn không nói gì, Phù Tang có chút gấp gáp hỏi thêm một lần nữa.
Hoắc Thận đưa tay ra giúp cô lau đi những giọt nước mắt, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút gì đó sợ hãi, y gật đầu.
- Được!
Lúc đó khóe miệng xinh đẹp của Phù Tang nở ra nụ cười mê người.
- Vậy tôi đợi anh! Tạm biệt.
- Tạm biệt ---
Hoắc Thận nhìn cô một lúc lâu rồi rời khỏi căn phòng.
Phù Tang đứng bên cửa sổ nhìn y cho đến khi y đi khỏi.
……………………………………………………..
Trong đêm không khí rất lạnh, bên ngoài cửa sổ tuyết rơi đầy đến nỗi lắp đầy cả mặt đường.
Trong phòng ngủ không mở đèn, nguyên căn biệt thự không có một chút ánh sáng, chìm vào trạng thái ngủ hoàn toàn, nhưng Phù Tang vẫn không có ý định ngủ, đương nhiên cô cũng không dám ngủ.
Cô đứng bên cạnh cửa sổ nhẹ nhàng vén rèm cửa lên, len lén nhìn không gian tối mịt ở ngoài cửa sổ, chỉ có đèn đường là vẫn còn sáng thôi, còn những vệ sĩ trông coi ở đây đã sớm không thấy bóng dáng rồi.
Bên ngoài yên tĩnh đến kì lạ, còn Phù Tang ở bên đây dường như cũng có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Tiếng tim đập của cô rất nhanh!
Dù sao tối nay cũng là một đêm đọ sức sinh tử, tuy cô không cần đích thân tham gia nhưng hồn của cô cũng đã theo Hoắc Thận đến chiến trường rồi, còn mặt khác cô cũng hồi hộp chờ đợi cứu viện.
Cô muốn ra ngoài! Muốn chạy trốn khỏi nơi như địa ngục này, nhất là lúc này cô không muốn chờ đợi nữa!!
Phù Tang giữ chặt cây súng trong tay, nhớ đến những gì Hoắc Thận nói với mình trước khi đi khỏi, y thấp giọng nhỏ nhẹ hứa hẹn nói:
- Vì vậy tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mình, nhất định không để mình trở thành gánh nặng của cô……
Không nên làm những chuyện có lỗi với sự chăm sóc của y trong suốt thời gian này!
Đột nhiên bên ngoài có một bóng đen bay vụt qua, trong lòng Phù Tang cảm thấy sợ hãi.
- Ai? Ai ở bên ngoài vậy!?
Cô lớn tiếng hét lên, đột nhiên sau lưng cảm thấy lạnh ngắt, những giọt mồ hôi lạnh bỗng chốc làm ướt hết áo của cô, ngay cả bàn tay đang cầm cây súng của cô cũng bắt đầu run lên.
Nên nhớ là giờ cô đang ở trên lầu hai cao tới mấy mét, mà người như thế nào mới có thể ở bên ngoài bay bổng nhẹ nhàng như vậy? Cũng có thể do lúc nãy cô quá căng thẳng nên mới xảy ra ảo giác? Cũng có thể lắm!
Tim của cô đập nhanh đến nỗi sắp nhảy ra ngoài rồi, cô muốn đi ló đầu ra ngoài coi thử nhưng ai ngờ lại nghe thấy tiếng vỡ nứt từ bên ngoài cửa sổ truyền tới.
Cửa kiếng này thuộc dạng chống đạn chống vỡ, nhưng sao lại có người làm vỡ được chứ? Mà người ở bên ngoài lại là ai? Người đó là người tốt hay xấu?
Những nghi vấn này Phù Tang vẫn chưa giải đáp được, cô chỉ biết trước mắt đang có người muốn làm vỡ cửa sổ để đi vào, mà người này thuộc dạng quen tay nữa.
Trong đầu của cô trở nên trống rỗng hẳn, cô đang dằn co trong lòng rốt cuộc bản thân nên chạy ra khỏi phòng hay là cầm súng bắn thẳng lên người ở ngoài kia, hoặc là làm rõ người đó là ai cô mới đưa ra quyết định?
Ngay lúc cô vẫn còn đang suy nghĩ thì đột nhiên cái bóng đen đó từ ngoài cửa sổ bay vào trong, gục thẳng lên người của cô.
- A ---
Giây phút đó Phù Tang cũng đã nhìn rõ được người đó là ai.
Lại là kẻ xấu xa mà trước đây đã từng bắt cô đến nơi quái quỷ này, Chung Lãnh!!
Dường như Phù Tang theo bản năng mà rút súng ra, không thèm nghĩ ngợi gì, ‘Đùng---‘ một tiếng, viên đạn bay về phía người đàn ông đó.
Chỉ là không ngờ thân thủ của Chung Lãnh này lại nhanh nhạy, có thể né ngay lập tức, khiến Phù Tang bắn vào khoảng trống, đợi đến lúc cô muốn bắn phát súng thứ hai thì cả người Chung Lãnh đã nhào tới, trong chớp nhoáng đã cướp lấy cây súng trên tay của cô, sau đó liền ép cô gục xuống sàn.
- Thằng khốn!! Buông tôi ra ---
Phù Tang giẫy giụa hết mức hét lên, nắm đấm quơ loạng choạng lên lồng ngực của cậu ta.
- Anh buông tôi ra!!
‘Bốp’ một tiếng, Chung Lãnh tát một cái lên gương mặt của cô.
- Mẹ kiếp! Lại dám bóp cò trước mặt ông đây! Chán sống rồi hả?! Có tin ông đây giết xong rồi mới hiếp ngươi không?
- ……
Giết xong rồi hiếp?! Cả người Phù Tang bỗng chốc hoảng sợ run lên.
Tại sao người này lại đột nhiên xuất hiện ở nhà mình? Cậu ta đã biết bí mật của Hoắc Thận rồi hay là biết Hoắc Thận không ở đây nên cố ý đến kiếm cô?
- Chung Lãnh, nếu anh dám đụng vào tôi thì anh ba trở về nhất định sẽ không tha cho anh!!
Phù Tang đe dọa cậu ta, liền thấy người đàn ông ở phía trên đã không nhịn được mà cởi dây nịt ra, còn cây súng lúc nãy của cô đã bị cậu ta ném vào góc tường rồi.
Không có súng, muốn xử đẹp người đàn ông phía trên quả thật rất khó!!
- Còn muốn lấy anh ba ra dọa tao?
Chung Lãnh cười khẩy, giữ chặt cái cằm của Phù Tang.
- Mày tưởng mày là ai vậy? Có thể khiến cho anh em bọn tao gây chiến với nhau sao?
- Nếu không tin thì anh cứ thử đi!! Chung Lãnh, chỉ vì ngủ với một người mà mất đi nữa mạng người của mình, anh cảm thấy đáng không?
Tuy trong phòng ngủ không mở đèn, nhưng nhờ vào những hạt tuyết lấp lánh bên ngoài, Phù Tang đã nhìn rõ ánh mắt của cậu ta đã lộ ra vẻ hoảng sợ rồi, thật ra cậu ta rất kiêng nể Hoắc Thận.
Cậu ta càng kiêng nể thì Phù Tang càng dặn dò bản thân nhất định phải bình tĩnh.
Lần này cậu ta đến đây chỉ vì muốn thỏa mãn mà thôi!
Chỉ vì Phù Tang mà đắc tội với Hoắc Thận, chuyện ngu như vậy nếu không phải có người sai bảo cậu ta làm, thì còn lâu cô mới tin.