Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 5: Chương 5




- Tần Mộ Sở, cô đã nợ tôi đêm nay từ sáu năm về trước rồi! Một trăm vạn không dễ kiếm thế đâu!

Lạnh lùng nói xong câu ấy, tấm lưng rộng ưỡn thẳng lên…

Ngay sau đó, hắn chiếm cô thành của mình mà không hề báo trước!

Thậm chí còn không có cả khúc dạo đầu!

- Áaaa

Tần Mộ Sở hét lên trong đau đớn.

Cơn đau như bị xé toạc truyền tới từ thân dưới khiến cho gương mặt thanh tú của cô cau tít lại.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tuy rằng đây thực ra không phải là lần đầu tiên của họ, tuy rằng trước kia họ đã từng có một đêm hoang đường, chỉ là hắn không hề hay biết mà thôi...

Thế nhưng Tần Mộ Sở nhiều năm không làm chuyện này, vẫn đau đến trắng nhợt cả mặt.

Vừa mới xông phá động non mềm mại, hơi thở của Lâu Tư Trầm đã nóng bỏng và nặng nhọc hơn, sắc đỏ dần dần nhuộm lên đôi mắt hắn...

Hắn nhanh chóng thúc eo xuống...

Thế nhưng chỉ một giây sau đó, động tác chiếm đoạt bỗng nhiên khựng lại!

Sóng ngầm cuộn trào trong đôi mắt đỏ ngầu như trời đổ mưa dông.

Thì ra... đây không phải là lần đầu tiên của cô ta!

Cũng có nghĩa là, trước hắn, đã có gã đàn ông khác viếng thăm nơi sâu thẳm trong cơ thể cô rồi!

Gã đàn ông kia là ai?

Là một người, hay là vô số?!

Rốt cuộc thì hắn là người đàn ông thứ bao nhiêu của ả đàn bà đốn mạt này rồi?

Hết thảy những câu hỏi ấy cắn nuốt lý trí của hắn như một con rắn độc.

Hắn như một con sư tử bị chọc nổi điên, xâm chiếm, làm nhục cô trong cơn điên cuồng!

Dường như chỉ có làm như thế mới khiến cho cô khắc hắn vào tận trong tâm khảm!

- Đau quá!

Tần Mộ Sở đau đến nghẹt thở!

Thân thể yêu kiều run rẩy từng cơn, lục phủ ngũ tạng như sắp bị người đàn ông phía trên nghiền nát.

Tay cô siết chặt thành nắm đấm, nắm lấy drap giường dưới thân, drap trắng toát giữa những ngón tay dường như hòa lẫn với sắc mặt không còn màu máu.

- Lâu Tư Trầm, anh không thể... làm vậy với tôi...

Cô rưng rưng mí mắt, giọng nói run rẩy vụn vỡ theo từng cú thúc cuồng dại:

- Tôi... tôi kết hôn rồi! Anh có nghe thấy hay không? Tôi... kết hôn rồi!

Đúng vậy! Cô kết hôn rồi, nửa năm về trước, cô đã được gả cho người ta rồi!

Tuy rằng cô không biết chồng mình là ai, thậm chí còn không biết cả tên người ấy, thế nhưng cô thực sự đã là phụ nữ có chồng!

Cô là phụ nữ có chồng! Sao hắn lại có thể đối xử với cô như vậy?

- Kết hôn rồi thì sao?

Giọng nói và ánh nhìn của hắn đều lạnh như băng giá. Hắn khẽ nhếch đôi môi mỏng:

Với tôi mà nói, cô chỉ là công cụ tiết dục thôi! Khốn nạn! Súc sinh! Hai mắt Tần Mộ Sở đỏ ngầu.

Cô nắm hai tay thành đấm nện lên ngực hắn. Bao nhiêu cảm xúc dồn nén như lũ phá đê:

- Lâu Tư Trầm, anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi như thế? Anh dựa vào đâu hả?

Sức lực của cô chẳng đáng là bao, thế nhưng mỗi phát nện lên ngực hắn lại nặng nề như đá, khiến cho hắn ngột ngạt đến khó chịu.

Ánh mắt hắn tối đi, động tác chiếm đoạt dưới hồng càng thêm mạnh mẽ và thô lỗ.

Cô ta không có tư cách hỏi hắn dựa vào đâu!

- Lâu Tư Trầm, tôi căm ghét anh!

Cô kiệt sức gào thét lạc giọng.

Sắc mặt của Lâu Tư Trầm hờ hững như không, vẻ mặt cực kì lạnh nhạt. Hắn bật cười thành tiếng:

- Tôi đâu cần cô yêu tôi.

Tình yêu, đối với bọn họ, là một thứ vô cùng xa xỉ!

Thêm nữa, cô ta không xứng có được tình yêu!

Cả đêm hôm ấy, Tần Mộ Sở bị Lâu Tư Trầm cưỡng bức ngất đi rồi tỉnh lại, tỉnh lại lại ngất đi...

Giữa lúc mơ màng, cô cảm thấy người đàn ông ấy cuốn mình đi, cuốn đi, lôi từ trên giường ra đến sofa, giày vò trên thảm trải sàn, cuối cùng còn vào cả bồn tắm lớn.

Người đàn ông ấy suồng sã kiếm tìm khoái cảm trên thân thể cô như một con thú hoang.

Cứ như là... làm thế nào cũng không đủ!

Không ngừng không nghỉ!

Đây là lần đầu tiên Tần Mộ Sở nhận ra sức chiến đấu của người đàn ông này mạnh mẽ đến cỡ nào!

Phụ nữ bình thường làm sao mà chịu được!

Ít nhất thì, cô không thể nào chịu nổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.