Thế nhưng có cần thiết giải thích hay không? Y sẽ quan tâm sao? Haizz! Không nghĩ nữa! Lục Phù Tang nhét điện thoại vào túi, nhưng ngay sau đó lại lấy ra rồi nhấn gọi cho Hoắc Thận thật nhanh.
Chuông reo một lát thì đầu kia đã bắt máy.
- Có chuyện gì à? Hoắc Thận hỏi cô.
- Sao anh đi nhanh thế! Tôi còn chưa chào anh nữa mà! Hoắc Thận nghe thế ngón tay cứ gõ theo nhịp trên vô lăng như thể có chuyện gì đó cần suy nghĩ.
- Cậu bé vừa rồi là nam thần của cô à? Hoắc Thận hỏi cô.
- Hả...
À đúng là, nhưng mà...
- Tốt quá, chúc mừng cô nhé! Lục Phù Tang chưa nói xong đã bị y cắt lời:
- Lúc cô ở Bách Hội Môn không phải vẫn cứ nhớ mong cậu ta suốt sao? Giờ cũng được như nguyện rồi nhỉ! Thế nên có phải điều ước sinh nhật của cô đã hoàn thành rồi không?
- ...
Lời giải thích đến bên môi lại bị cô nuốt xuống, cuối cùng chỉ nghẹn ra được hai từ:
- Cảm ơn.
Không biết sao trong lòng khó nén chua xót, cô lại vội bảo:
- Tôi không có chuyện gì nữa, anh lái xe cẩn thận nhé, tôi tắt máy đây! Nói xong không đợi y đáp lại đã nhấn nút kết thúc cuộc gọi....
Lục Phù Tang quay về trường học cũng không có gì không theo thích ứng được, cần ăn uống thì ăn uống, cần vui đùa thì vui đùa, chỉ là có một chuyện bắt đầu trở nên kinh khủng.
Cô phát hiện dù mình có muốn học hành đàng hoàng đi nữa thì mấy tháng không đi học cũng khiến cô không theo kịp tiến độ của lớp, mỗi tiết học cô đều như nghe thiên thư vậy, nhưng nếu muốn bảo cô học thêm hoặc mời gia sư thì cũng không thể nào! Thời gian ăn chơi của cô mà phải dành cho việc học thì chẳng thà giết cô đi còn hơn! Chuyện này khiến cô bực bội mãi không thôi! Hôm đó là thứ sáu.
Đúng lúc cô đang vì chuyện học hành mà buồn phiền thì chuông điện thoại lại vang lên.
Màn hình hiển thị là mẹ cô, Lục Dung Nhan gọi tới.
- Phù Tang à, ba mẹ có buổi hội thảo tại Mỹ, lát phải bay ngay, mẹ không muốn đi vì còn lo cho con nhưng ba con cứ bảo lần này mẹ không đi không được...
- Không sao đâu mẹ! Mẹ cứ đi đi! Con hứa sẽ ngoan ngoãn ở nhà, không đi đâu hết! Cô chỉ ước gì ba mẹ mình đi thật lâu vào ấy chứ, như thế cô mới không phải sống cuộc đời bị theo dõi như tội phạm nữa! Giờ cô muốn ra ngoài chơi mà còn phải xin phép cả nửa ngày, quan trọng nhất là lúc nào cũng phải có vệ sĩ và lái xe đi cùng, đúng là cô đã sắp điên được rồi! Ba mẹ mà đi thì chẳng phải cô được giải phóng rồi sao? Nghĩ thế thôi là cô đã suýt cười ra tiếng rồi.
- Nếu tin con thì mẹ không phải mẹ đẻ con nữa rồi! Mẹ đã sắp xếp cho con sang nhà bác cả ở tạm, tan học sẽ có người tới đón con, là lính cấp dưới của bác ấy thì phải.
- Mẹ đùa à? Mẹ đưa con đến nhà bác cả á?! Cô thấy mẹ mình đúng là thần kinh không ổn định rồi! Không phải mẹ không biết từ bé tới giờ chỗ cô ghét đến nhất chính là nhà bác cả Lục Ngạn Sinh mà.
Lục Ngạn Sinh là quân nhân nên lúc nào mặt mũi cũng căng thẳng đáng sợ, khiến con hổ giấy Lục Phù Tang còn chẳng dám thở mạnh trước mặt bác nữa.
Mẹ biết rõ cô sợ nhất là bác cả Lục Ngạn Sinh thế mà còn cố tình đưa cô sang đó ở.
- Đúng rồi! Con ở bên bác cả thì mẹ mới yên tâm được.
Chuyện này không bàn nữa, con khóc cũng không thay đổi được đâu! Đúng là Lục Phù Tang muốn khóc thật.
Nhưng bỗng nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng.
Nhà bác cả sao? Không phải là quân khu ở ngoại thành à? Hoắc Thận cũng ở đó đúng không? Cô đột nhiên vui vẻ hô lên:
- Mẹ này! Được, con đi! Con không thèm khóc đâu!
- Con đồng ý thật sao? Thái độ con gái thay đổi quá nhanh đến mức Lục Dung Nhan phải nghi ngờ:
- Không phải con định lừa mẹ đấy chứ?
- Mẹ này, con đi thật mà, lừa mẹ làm gì chứ! Con biết mẹ cũng muốn tốt cho con thôi, chỉ sợ con lại bất cẩn rơi vào tay người xấu.
Để con ở nhà bác cả thì không ai dám động vào quân khu rồi đúng không mẹ? Con đến nhà bác cả thì ba mẹ mới yên tâm, con hiểu mà! Lời Lục Phù Tang nói khiến Lục Dung Nhan hết sức cảm động, không ngờ con gái mình gặp nguy hiểm xong lại trưởng thành hơn hẳn:
- Con hiểu cho mẹ là tốt rồi! Ở nhà bác cả phải ngoan đó, nhớ chưa? Ba mẹ sẽ về sớm thôi.
- Không sao đâu mẹ! Ba mẹ cứ ở Mỹ chơi mấy hôm, trải qua thế giới hai người thoải mái đi! Dạo này ba mẹ cũng mệt vì con nhiều rồi, nhân lần này hai người cứ đi chơi vui vẻ đi ạ, mỗi ngày con sẽ đúng giờ gọi báo cáo với mẹ! Được không ạ?
- Thôi, mẹ không nói với con nữa, đến giờ vào học chưa? Con nhớ ngoan ngoãn nghe giảng, không hiểu phải hỏi thầy cô ngay, hiểu không?
- Vâng vâng! Con biết mà mẹ.
- Con nhớ đấy! Lục Dung Nhan mắng xong mới chịu tắt máy.
Cô lè lưỡi với di động một cái rồi mới bật cười sung sướng.
Đến nhà bác cả sao? Lần đầu tiên trong đời cô mong đợi chuyến đi này đó! Đúng là hay quá đi! Thật vất vả mới đợi tới lúc tan học, quả nhiên vừa ra khỏi lớp là đã thấy hai người lính đứng ngay ngoài cổng trường, tư thế hiên ngang khiến các bạn học không khỏi đứng lại tròn mắt nhìn.
Đầu Lục Phù Tang bắt đầu đau rồi! Phô trương! Quá mức phô trương rồi.
- Cô chủ nhỏ, mời cô.
- ...
Cảm ơn.
Cô bất an đi theo hai người lính lên một chiếc xe Jeep quân dụng.
Một người lái xe, một thì ngồi bên ghế phụ, một mình Lục Phù Tang ngồi ghế sau xe.
Người lính ngồi ghế phụ lấy điện thoại ra báo cáo tình hình cho bác cả của cô:
- Báo cáo thủ trưởng, đã đón được cô chủ nhỏ rồi ạ, giờ chúng tôi đang đi về phía doanh trại.
Vâng ạ, chào thủ trưởng! Quân nhân đúng là khác người thường, ăn nói cũng rất quy củ.
Lục Phù Tang đúng là vẫn không tưởng tượng được chuyện Hoắc Thận cũng là quân nhân đấy! Y và hai người lính này hoàn toàn khác biệt.
Nghĩ đến Hoắc Thận là cô lại không kìm được tò mò:
- Các anh lính ơi, em hỏi thăm một người được không ạ? Anh ta cũng đóng quân ở chiến đội đặc biệt ngay ngoại thành á!