Nhìn Hoắc Thận chạy về phía mình cô có thể nghe rõ cả tiếng trái tim trong ngực cứ nhảy lên thình thịch.
Y càng đến gần cô càng có cảm giác trái tim mình như muốn lao ra khỏi lồng ngực mạnh mẽ hơn.
Đến tận khi người đàn ông đó đứng cách cô chỉ còn nửa mét.
Mới mấy ngày không gặp thôi mà mái tóc ngắn rất đẹp của y đã biến thành đầu húi cua rồi, không ngờ đơn giản là thế nhưng lại càng khiến khuôn mặt y nổi bật hơn, đàn ông hơn hẳn.
Y mặc một bộ đồ chạy màu trắng, có lẽ vì đã chạy một lúc nên đang thở dốc, lồng ngực theo nhịp thở cứ chậm rãi phập phồng.
Lục Phù Tang không biết Hoắc Thận có biết vừa vận động xong bản thân tỏa ra hormone giống đực quyến rũ tới mức nào không...
Cô nuốt một ngụm nước miếng, chợt nghe người đàn ông trước mặt hỏi:
- Sao cô lại ở đây?
- Hả? Cô giật mình bừng tỉnh, sắc mặt quẫn bách nhanh chóng bị che giấu, làm như vô tình hỏi lại:
- Câu này phải để tôi hỏi chứ! Tôi đến nhà bác cả ở tạm! Nhưng sao anh lại ở đây? Đang...
chạy thể dục đấy à? Cô rõ ràng đã biết còn cố hỏi!
- Ừ! Hoắc Thận gật đầu liếc cô:
- Cô thì sao? Tối rồi mà không chịu ở trong phòng lại chạy ra ngoài làm gì? Chuyện Bách Hội Môn còn chưa đủ sợ à?
- ...
Hừ! Anh nói chuyện giống ba mẹ tôi thế? Chẳng lẽ tôi đi thể dục trong quân doanh mà còn sợ người xấu bắt đi à? Nếu thế Hoắc phó sư trưởng nên xem lại lực lượng sư đoàn mới đúng đó.
- Cô cũng đi thể dục à? Hoắc Thận nắm được trọng điểm trong câu vừa rồi nên nhìn cô vẻ khó tin:
- Lần đầu tiên tôi gặp người mặc đồ ngủ đi thể dục đấy.
Y nói xong lại tiếp tục chạy, nhưng rõ ràng tốc độ của y đã chậm hơn khi nãy rất nhiều.
- ...
Đúng là lúc này Lục Phù Tang đang mặc một bộ áo ngủ hoạt hình thật.
Cô vội chạy theo y:
- Tôi không có đồ khác nên mới phải mặc đồ ngủ đấy chứ! Chẳng lẽ có người quy định mặc đồ ngủ thì không được chạy thể dục à? Đúng là không có thật! Hoắc Thận quay sang nhìn cô, không nói gì nữa mà hỏi:
- Sao đột nhiên lại muốn tập thể dục vậy?
- Ai bảo đột nhiên? Sau chuyện ở Bách Hội Môn tôi đã bắt đầu tập rồi! Cô không muốn y biết mình đang cố ý chờ người ta thế nên mới bịa đại một lý do.
Hoắc Thận chỉ nhướng mày không đáp, cũng không rõ có tin lời cô hay không nữa.
Y quay đầu nhìn thẳng phía trước, tiếp tục chạy.
Lục Phù Tang cũng chầm chậm đuổi theo sau.
Nhưng không biết Hoắc Thận có phải cố ý không mà càng chạy lại càng nhanh.
Năm phút sau Lục Phù Tang bắt đầu không chịu nổi.
- Hoắc Thận.
Hoắc Thận...
Cô dừng lại, hai tay chống đầu gối thở hồng hộc, mồ hôi rơi như mưa:
- Anh...
chậm một chút! Tôi không theo kịp nữa! Hoắc Thận dừng lại rồi quay nhìn cô sau đó nhìn đồng hồ trên tay:
- Lục Phù Tang, còn chưa tới năm phút đâu!
- ...
Đối với cô mà nói thì năm phút đã là cảnh giới cao nhất rồi! Hoắc Thận bước về phía cô, nhéo nhéo đôi má đỏ bừng của cô:
- Không phải mới nói từ hôm về nhà chăm tập luyện lắm à? Sao lại thế này?
- Hứ! Cô tức tối đẩy cái tay kia ra.
Hiểu rồi! Đây là cố tình cho cô một bài học đây mà! Người này căn bản không tin những gì cô vừa nói.
Hoắc Thận nhìn bộ dáng ấm ức của cô không chịu được nên cười phì ra:
- Đã không chạy được còn cố làm gì!
- ...
Y nghĩ cô muốn chạy chắc? Nếu không phải vì để gặp ai đó thì cô có cần mệt thế này không? Cô cũng đâu có bị dở hơi! Trong lòng cô tự mình bức bối, cô nói dỗi:
- Thôi, không chạy nữa! Anh tự chạy một mình đi! Đúng là cô nghĩ quá nhiều rồi! Oán giận nói xong cô quay người định đi nhưng nào biết tay lại bị một bàn tay to lớn nóng bỏng kéo về:
- Tức gì thế? Không chạy được thì đi dạo vậy! Sao tính cô khó chịu thế hả! Lòng cô hoa nở mãn trời nhưng lại quay lưng đi không dám thể hiện:
- Anh đi dạo với tôi à?
- Đi nào! Y nói xong thì buông tay cô ra.
Lục Phù Tang cứ như đứa trẻ được cho kẹo, vui vẻ chạy theo sau lưng Hoắc Thận.
- Đằng sau có hai cậu lính đi theo là người bác cả cô điều tới à? Hoắc Thận đã chú ý cách mấy mét có hai người lính đi theo họ không rời.
- Còn gì nữa! Người nhà tôi giờ chẳng khác nào chim sợ cành cong ấy! Không cần để ý họ đâu, kệ đi!
- ...
Ừ.
Hoắc Thận nhỏ giọng đáp rồi không nói gì nữa.
Lục Phù Tang nhún nhảy chạy theo y, bước chân cũng tỏ rõ vui sướng.
Dù không ai nói một lời nhưng không khí vẫn rất hòa hợp.
Có lẽ đều có liên quan tới tâm trạng của cô! Hoắc Thận đi trước, Lục Phù Tang theo sau, cứ vài bước y sẽ dừng lại chờ cô đuổi kịp.
- Đi học sao rồi? Đã quen chưa? Đợi cô bước tới y lại hỏi một câu.
- Ở trường á? Haizz, đừng nói nữa! Cô buồn bực lắc đầu.
- Không ổn à? Hoắc Thận nhướng mày liếc cô:
- Tôi nghĩ phải vui lắm chứ! Không phải cô đã được ở bên nam thần của mình đúng như mong ước à? Có gì không vui nữa sao?! Hỏi xong Hoắc Thận lại không kìm được mà cúi đầu nhìn sắc mặt cô, cứ như muốn tìm hiểu rõ ràng điều gì đó từ biểu cảm của cô vậy.
- Ai bảo là tôi với nam thần ở bên nhau? Cô hỏi vặn lại rồi tiếp tục nói:
- Thôi đi! Đã nhắc tới anh ta thì để tôi nói luôn! Phải! Đúng là anh ta tỏ tình với tôi, cũng muốn tôi làm bạn gái anh ta, nhưng mà...
tôi từ chối rồi!
- Từ chối? Vì sao? Đôi mắt đen của Hoắc Thận sáng lên cảm xúc kỳ lạ.
- Khó hiểu lắm phải không? Tôi cũng thấy khó hiểu nữa! Lục Phù Tang nhún vai:
- Rõ ràng mới chỉ hai tháng không gặp nhưng tôi lại không thích anh ta nữa rồi! Anh nói có phải tôi đứng núi này trông núi nọ không? Chắc anh ta coi thường tôi lắm đấy!
- Đứng núi này trông núi nọ sao? Hoắc Thận nhếch mày:
- Cô lại trông sang ngọn núi nào rồi?