- Bác cả à, bác nói bọn con có thể làm gì đây?!
Lục Phù Tang ngồi cạnh Lục Ngạn Sinh rồi nịnh nọt ông:
- Bác à, con mới mười bảy tuổi thôi đấy! Bác nghĩ tụi con làm gì hả? Con đã nói với bác rằng con học bài mà, sao đầu óc bác lại đen tối như thế?
- Con...
Lục Ngạn Sinh suýt chút nữa nghẹn họng luôn rồi.
- Ý con là trách bác nghĩ nhiều à?
- Tất nhiên là bác nghĩ nhiều rồi! Bây giờ cháu bác là một công dân tốt đấy! Hiện giờ trừ việc học ra thì con chẳng nghĩ tới chuyện khác đâu! Nếu không tin thì bác xem nè!
Lục Phù Tang nói xong, cô nhét toàn bộ sách giáo khoa lẫn sổ tay vào lòng Lục Ngạn Sinh.
- Bác xem nè! Đây đều là bài học tối nay của tụi con đấy! Chắc bác cả không biết đâu, trông Hoắc Thận không đàng hoàng lắm nhưng giảng bài rất kỹ càng! Con bị nhốt trong Bách Hội Môn mấy tháng liền chẳng theo kịp bài vở trên trường. Hơn nữa lúc trước cũng chính anh ta nhốt con nên con bắt anh ta chịu trách nhiệm! Cho nên con mới bắt anh ta dạy kèm cho con!
Trời đất chứng giám! Hoắc Thận đúng là dạy kèm cho cô thật nhưng không phải dạy những phần thiếu trong hai tháng đó, mà phải dạy lại từ đầu.
Lục Ngạn Sinh xem sơ qua sổ tay mà Lục Phù Tang đưa cho ông. Đúng là hai người có ghi chép đàng hoàng, còn có vài đề bài, nhìn thoáng qua giống như đang học hành một cách nghiêm túc.
Đương nhiên, Lục Ngạn Sinh cũng đoán được, Hoắc Thận y tuyệt đối không dám làm gì với cháu gái Lục Ngạn Sinh ông!
Hơn nữa, ông hiểu rõ tính cách của Hoắc Thận, y sẽ không làm thế.
Mặc dù ngày thường có đôi lúc không được đàng hoàng cho lắm, nhưng Hoắc Thận làm việc rất có nguyên tắc. Ít nhất với biểu hiện của y ở Bách Hội Môn, đủ biết y có giới hạn của mình cũng như biết rõ giới hạn của người khác!
Một người lý trí như vậy thì sao có thể làm chuyện xấu với một đứa con nít miệng còn hôi sữa kia chứ?
- Được rồi, bác bỏ qua chuyện tối nay đấy. Lần sau không được làm thế nữa!
Nói xong, Lục Ngạn Sinh xếp sách giáo khoa lại, ông liếc Phù Tang rồi nói:
- Đừng có lần sau nữa là được!
- Hả? Không được!!
Lục Phù Tang nghe thấy thế liền trở nên nóng nảy.
- Bác cả, sao bác lại làm thế! Khó khăn lắm con mới hiểu sổ học được một chút. Ngày mai con vẫn phải đi, tụi con đã hẹn nhau rồi! Hơn nữa con sắp thi rồi, nếu con thi không đạt thì bác chịu trách nhiệm à?
- Tự con thi không đạt, sao lại bắt bác chịu trách nhiệm kia chứ?!
Đúng là chỉ có phụ nữ với tiểu nhân khó nuôi nhất!
- Giờ bác không cho con đi cũng vì muốn tốt cho con mà thôi! Con hiểu không?
- Tốt chỗ nào chứ!
Phù Tang không chịu, cô khoanh tay lại, bĩu môi tỏ vẻ tức giận:
- Bác không cho con học còn nói muốn tốt cho con ư? Ngụy biện!
- Con... thế thì con gọi hỏi ý kiến ba mẹ con xem. Con hỏi họ có chịu để con tới nhà một đàn ông học thêm trong đêm hôm khuya khoắt hay không!
- Con đã hẹn với Hoắc Thận rồi, mà mai tụi con bắt đầu học lúc bảy giờ tối chứ có phải đêm hôm khuya khoắt đâu!
- Bảy giờ tối cũng không được! Bác không đồng ý, ba mẹ con càng không!
Lục Ngạn Sinh không đồng ý.
Lỡ như xảy ra chuyện gì, ông cũng gánh không nổi!
Nào ngờ, Phù Tang bỗng gào khóc đầy tủi thân:
- Hu hu hu... bác cả bắt nạt con!! Bác ăn hiếp con!! Con méc bà nội cho xem! Con méc bác không cho con học!!
- Ơ kìa! Đang yên đang lành sao lại khóc thế!
Lúc này Lục Ngạn Sinh cũng quýnh lên:
- Bác ăn hiếp con chỗ nào hả? Không phải bác không cho con học, bác chỉ muốn tốt cho con thôi, con không hiểu ý bác sao? Cho dù Hoắc Thận thế nào thì anh ta cũng là đàn ông đúng không? Một bé gái như con không nên tùy tiện chạy tới nhà đàn ông như thế, có hiểu không? Bác chỉ nghĩ cho con thôi, sao con lại không hiểu kia chứ!
- Nhưng con chỉ học bài thôi mà! Rõ ràng bác suy nghĩ bậy bạ, sao có thể đổ thừa tụi con?
- ...
Được lắm! Ông nghĩ cho con bé, thế mà nó lại bảo ông nghĩ bậy bạ!
Con nhóc chết dẫm này!
- Thôi được rồi! Bác cho con tiếp tục học thêm, nhưng với một điều kiện.
Lục Ngạn Sinh đành phải nhượng bộ.
- Điều kiện gì thế?
Lục Phù Tang mỉm cười hỏi.
- Con bảo Hoắc Thận tới nhà chúng ta dạy kèm, thế thì bác mới yên tâm.
- Hả?
Lục Phù Tang nhíu mày.
- Sao hả? Vậy cũng không được à?
Lục Ngạn Sinh hỏi đầy bất mãn.
- Không phải!
Phù Tang phất tay đáp:
- Con thì OK đấy nhưng không biết Hoắc Thận có chịu hay không. Khó khăn lắm anh ta mới chịu dạy kèm cho con, giờ lại có thêm điều kiện nữa.
- Nếu cậu ta không chịu thì thôi! Dù sao gia sư đâu đâu chẳng có. Nếu cậu ta không chịu thì cũng có người khác mà, đúng không?
- Đừng mà! Để con hỏi anh ta trước đã!
Phù Tang chẳng muốn mời gia sư gì đấy đâu! Nghe Hoắc Thận giảng bài sướng hơn nhiều!
Lục Phù Tang vội vàng đứng dậy, chạy ra ban công gọi điện cho Hoắc Thận.
Chuông reo chưa đầy hai tiếng thì Hoắc Thận bắt máy.
- Hoắc Thận à...
Phù Tang làm nũng với Hoắc Thận ở đầu dây bên kia.
Cũng chẳng biết tự khi nào cô lại có thói quen này, mà Hoắc Thận cũng biết tính cô. Y vừa nghe giọng nói nũng nịu của cô thì biết ngay.
Cô bé này lại muốn cầu xin gì đây mà!
- Nói đi!
Y nói.
- Anh biết tôi có chuyện à?
- Ừm.
- Liên quan tới việc anh dạy kèm cho tôi.
- Cô nói tiếp đi.
- Bác cả tôi bảo... anh tới tận nhà dạy kèm cho tôi. Anh thấy có được không?
Lục Phù Tang hỏi thử y.
Thấy y chẳng ừ hử gì, cô vội nói:
- Tôi biết anh đã dạy kèm miễn phí cho tôi, mà tôi lại lắm yêu cầu như thế là không tốt...
- Cô biết thì được rồi.
- Không phải đâu! Do bác cả tôi cứ nghĩ bậy nghĩ bạ, cộng thêm cháu gái bác ấy xinh đẹp như hoa nên bác ấy mới không yên lòng để cháu mình tới nhà đàn ông. Tôi nói thế anh đã hiểu chưa?
- ...
Hoắc Thận nhướng mày, nếu bàn về mặt dày thì Lục Phù Tang cô đứng thứ hai, chẳng ai dám đứng thứ nhất cả!
Y nhếch môi mỉm cười, nhưng ngoài mặt lại nói:
- Nếu đã như thế thì cô cứ bảo ông ấy mời gia sư nữ kèm cho cô là được rồi mà?
- ... Anh biết tôi không muốn thuê gia sư mà!!!
Giọng Lục Phù Tang bỗng lớn hơn vài phần, cô quát y đầy buồn bực:
- Hoắc Thận anh cố ý đúng không?
Cô sốt ruột tới độ dậm chân.
- Cô xinh đẹp như hoa thế kia, bác cả cô lo lắng cũng đúng thôi. Cô nên nghe lời ông ấy.
- ...
Lục Phù Tang khóc không ra nước mắt.
- Tôi chỉ tự khen mình vài câu thôi mà? Sao anh cứ viện vào đấy mãi thế? Rốt cuộc anh có tới hay không?
- Để tôi suy nghĩ đã!
Hoắc Thận vẫn chưa trả lời chắn chắn cho Lục Phù Tang liền cúp máy.