Y cuối cùng cũng ngồi xổm trước mặt Phù Tang, sau đó đưa tay qua, giữ lấy gương mặt đỏ hồng của Phù Tang:
- Thật sự là làm cô đau rồi sao?
Phù Tang tức giận, quay quắt mặt sang hướng khác, không thèm để ý đến y.
Hoắc Thận lại lần nữa nắm lấy mặt của cô, cưỡng ép mà kéo mặt cô quay lại, bắt buộc cô phải đối diện với mình:
- Được rồi, tôi xin lỗi còn không được sao? Tôi không phải cố ý làm cô đau đâu mà.
- Anh không phải cố ý cái gì chứ, anh chính là cố ý đó!
Phù Tang hất cao đầu lên, ánh mắt không thèm nhìn vào y một cái nữa.
- Cô cũng đừng có mà đổ lỗi cho tôi chứ! Cô là ai hã? Cô là cháu gái của thủ trưởng của tôi đó, tôi dám cố ý chọc vào cô sao?
- ...Oh! Cuối cùng anh cũng nói thật lòng rồi ha, anh chính là vì nể mặt bác cả của tôi, nên mới chịu ôn tập cho tôi, mới chịu hạ giọng xuống mà xin lỗi tôi, chứ gì?
- Tôi khi nào thì thấp giọng với em rồi nhỉ?!
- ...
Cái tên này!! Đó là trọng điểm trong lời nói của cô lúc nãy sao> Phù Tang thật sự bị y chọc cười luôn rồi.
- Cười rồi?
Hoắc Thận nhìn một cái thì đã nhìn thấy khóe miệng đang nhịn cười của cô, nhanh chóng bắt lấy.
- Tôi cười lúc nào chứ?
Phù Tang không chịu nhận là cười.
- Rõ ràng là cười rồi!
Hoắc Thận cũng cong mày mà cười lên:
- Muốn cười thì cười đi, có ai mà cười cô đâu!
- Tôi mới không có cười!
Phù Tang cứng miệng, cố ý đanh mặt lại.
- Còn đau nữa không?
Hoắc Thận đưa tay qua, ngón tay ấm nóng chạm vào gương mặt đỏ ửng của Phù Tang.
Trái tim nhỏ mẫn cảm của Phù Tang kinh ngạc một hồi, gương mặt vốn đã nóng hổi, sau khi bị y chạm phải, trở nen càng nóng hơn nữa, cô cảm thấy mình bị ảo giác vậy, dường như lúc nào cô cũng có thể bốc cháy lên.
Cô vội vàng lắc đầu, gương mặt nhỏ nhắn nghiêng sang một bên, né tránh bàn tay to lớn của y:
- Không, không đau nữa rồi.
Thực ra, vốn chẳng có đau gì mấy.
Hoắc Thận dường như chú ý thấy biểu tình trên mặt của cô vậy, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô cũng tối đi một chút, sau đó, nhanh chóng thu lại về:
- Đi thôi! Đi giảng đề thi cho cô! Còn kéo dài thời gian nữa thì cũng tới giờ chạy đêm rồi.
Hoắc Thận cầm lấy cặp sách của Phù Tang, đi thẳng về hướng phòng sách.
Phù Tang đứng dậy đuổi theo:
- Hoắc Thận...
- Chuyện gì?
Hoắc Thận quay người nhìn cô đứng bên cạnh mình một cái.
- Anh sẽ để cái cô Lâm Vân Giai lúc nãy làm bạn gái anh hã?
- ...
Hoắc Thận sâu sắc nhìn cô một cái, hồi lâu:
- Sẽ không.
Lời này của y vừa rơi xuống, y rõ ràng nhìn thấy được ánh mắt của Phù Tang sáng lên:
- Thật sao?
Y cong cong khóe môi, gật đầu:
- Tạm thời chưa nghĩ đến việc có bạn gái.
- Tốt quá rồi!!
Phù Tang hoan hô một tiếng, giây sau, nhảy một phát, giống như con khỉ nhỏ vậy, leo lên trên lưng của Hoắc Thận, hai tay ôm lấy cổ của y, bộ dáng hưng phấn mà nói:
- Vậy từ nay về sau vẫn có thể tìm anh để chơi rồi! Không, không phải là để chơi, tôi là đến để ôn tập! Hoắc Thận, anh cõng tôi vào trong phòng sách đi nha!
Phù Tang đột nhiên trèo lên lưng của y, khiếng cho y phải ngẩng người ra vài giây.
Con nha đầu này rõ ràng là không ý thức được là thân hình của cô có bao nhiêu tốt, lúc mà cô trèo lên lưng của y, nơi đầy đặn trước ngực của cô ma sát lên lưng của y, mãi cho đến cô leo hẳn lên lưng của y, vững chắc mà bám lên vai của y, Hoắc Thận mới rõ ràng cảm nhận được hơi thở của y nặng hơn biết bao nhiêu.
Thực sự, Hoắc Thận y đã có năm sáu năm trời không có chạm vào phụ nữ rồi! Nếu nói là do không có ham muốn, thì đương nhiên là giả rồi! Hoắc Thận y vốn chẳng phải loại người lương thiện gì cho can, chỉ là, y bây giờ, so với con người buông thả bản thân của mình lúc tước, có chút tiết chế lại hơn rồi, cũng rõ ràng cái gì gọi là tình - yêu...
Tình – yêu, tình dục và tình yêu, là không tách nhau ra được!
Tuổi tác càng lớn, y dường như càng rõ ràng hơn cái đạo lý đó.
- Lục Phù Tang, đi xuống!
Hoắc Thận ra lệnh cho cô ở trên lưng mình.
Phù Tang có chút không vui, cô vểnh vểnh môi:
- Có mấy bước chân là tới rồi.
- Đi xuống!
Hoắc Thận lặp lại lời nói của y một lần nữa.
- ... Đi xuống thì đi xuống! Làm như tôi thèm để anh cõng lắm vậy đó!
Phù Tang nói xong, lại tuột thẳng từ trên lừng của y xuông đất.
- ...
Hoắc Thận phát ra một tiếng hừ khó chịu, sau đó y quay người lại, giống như một con dã thú vậy, ép Phù Tang vào bức tường phía sau lưng cô:
- Cố ý, có phải không?
Giọng nói của y trầm thấp, giống như con dã thú phát ra âm thanh rầm gừ, nhưng mà lọt vào tai của Phù Tang, lại trở thành giọng nói dày đặc, rất có từ tính.
- Cái gì mà cố ý?
Bị y đột nhiên ép lên tường như vậy, Phù Tang có chút bất ngờ, mà cũng bởi vì căng thẳng, mà ngực của cô cũng căng lên theo.
Ánh mắt nóng bỏng của Hoắc Thần liếc một cái qua bộ ngực hấp dẫn người khác kia của Phù Tang, rơi xuống nơi cao nhất trên ngực của cô, sau đó không rời đi nữa.
Phù Tang thuận theo ánh mắt đó của y mà nhìn, giây sau, xấu hổ mà đỏ mặt lên:
- Hoắc Thận, anh nhìn cái gì vậy hã!!
Cô tưởng là đối diện với hành vi giở trò lưu manh thẳng thừng như vậy của y, cô sẽ tặng ngay một cái tát sang đó, nhưng mà bàn tay nhỏ của cô đưa ra rồi, lại không phải rơi thẳng lên mặt của y, mà lại cản ngay trước đôi mắt nóng bỏng đó của y!!
Phù Tang cảm thấy, còn bị y nhìn như vậy tiếp nữa, cả người cô cũng sẽ bị đốt cháy lên mất.
Bị bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Phù Tang chae lại tầm nhìn, Hoắc Thận không náo, cũng không động đậy, chỉ có hô hấp nặng càng thêm nặng.
Hồi lâu, Hoắc Thận mới đưa tay ra, nhẹ nhàn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô:
- Xin lỗi!
Y trầm giọng xin lỗi, cả khuông mặt đầy chân thành.
Phù Tang ngẩn người ra một hồi, cô lắc đầu;
- Không, không có gì đâu, tôi không để ý. Không. không... không phải, tôi không phải có ý đó... tôi...
Cả gương mặt cấp bách của Phù Tang đỏ cả lên.
Có chút xung động, muốn cắn đứt lưỡi mình đi cho xong.
Cái gì mà ‘không để ý’ chứ? Hoắc Thận y có không nghĩ Lục Phù Tang cô là loại phụ nữ xấu xa dễ dãi đó?
Hoắc Thận nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
- ... anh còn cừoi?
Phù Tang trừng mắt nhìn y.
Nếu không phải là do y giở trò lưu manh trước thì cô sẽ phải nói năng lung tung lộn xộn thành như vậy được sao, rõ ràng là do y làm chuyện xấu, tại sao đôi ngược lại người ngại ngùng xấu hổ là cô chứ?
- Còn bao lâu nữa mới tròn mười tám tuổi?
Hoắc Thận đột nhiên không đầu không đuôi mà hỏi cô một câu.
- A?
Phù Tang vẫn có chút không biết chuyện gì đã xảy ra, chớp mắt, hoài nghi nhìn vào y.
Hoắc Thần ho khan một tiếng:
- Không có gì, chỉ muốn hỏi xem bao lâu nữa đến sinh nhật cô mà thôi.
- Sắp rồi! Không đến hai tháng nữa đó!
Phù Tang cong mày cười lên:
- Đến lúc đó anh đừng quên phải tặng quà cho tôi đó!
Hoắc Thận lấy ngón tay hướng thẳng lên trán của cô gõ một cái:
- Biết rồi. Cô đi làm bài tập trước, tô vào trong tắm một cái rồi lại ra!
Hoắc Thận nói xong, buông cô trước ngực mình ra, quay người hướng v ề phòng ngủ của mình mà đi.
- Bây giờ đi tắm?!
Phù Tang có chút cạn lời rồi:
- Không phải anh một lúc nữa còn phải đi ra ngoài chạy đêm sao?
- Ừ, tắm xong lại đi.
Hoắc Thận quay đầu một cái cũng không mà trả lời cô, giọng nói của y còn mang theo chút khản đặc.
Y cảm thấy ngay lúc này y rất cần tắm nước lạnh một cái để hòa hoãn lại nơi nào đó trên thân thể mình đang bốc cháy lên lúc này đi!