Hoắc Thận giảng bài cho Phù Tang, lúc giảng được một nửa thì điện thoại trong túi bỗng reng lên.
Là điện thoại mẹ y gọi đến.
Hoắc Thận dường như không cần nghĩ cũng biết được đại khái là việc gì rồi.
Còn việc gì ngoài việc của y và Lâm Vân Giai nữa.
Hoắc Thận liếc mắt nhìn sang Phù Tang đang vùi đầu vào giải bài tập ở bên cạnh, chần chừ vài giây, cuối cùng cũng quyết định nghe máy.
- Mẹ!
Hoắc Thận cố ý nói nhỏ để không làm phiền đến Phù Tang.
- Con trai, mẹ hỏi con, rốt cuộc là con thấy Lâm Vân Giai không tốt chỗ nào?
Bên kia điện thoại, cường độ âm thanh của mẹ Hoắc thận rất lớn, đến nỗi cho dù Hoắc Thận không mở loa ngoài thì Phù Tang cũng nghe thấy, hơn nữa không khó để nghe ra là bà ấy dường như đang rất tức giận.
- Mẹ à, con không có thấy cô ấy không tốt chỗ nào hết.
Câu nói này của Hoắc Thận thực sự là đúng như vậy.
Đã quen biết Lâm Vân Giai lâu như thế, anh thật sự không cảm thấy cô ấy có điểm nào không tốt, nhưng anh cũng không cảm nhận được cô tốt ở điểm nào.
Tại sao? Bởi vì anh không có cách nào rung động với cô gái này, cho nên, anh cũng không phát hiện được điểm tốt của cô!
Câu trả lời của Hoắc Thận khiến cho bàn tay đang cầm bút của Phù Tang bỗng ghì lại một chút, đầu bút chấm lên quyển tập một vết mực rất đậm, cô định thần lại, vội thả lỏng ra.
Chỉ nghe thấy trong điện thoại, mẹ của Hoắc Thận vẫn đang tiếp tục trách mắng.
- Rốt cuộc con bị làm sao vậy? Có phải càng lớn càng kém không? Bản lĩnh theo đuổi con gái của con trước kia đều đi đâu cả rồi? Hồi trước không phải cừ lắm sao? Hả? Bây giờ còn phải để mẹ dạy cho con cách để theo đuổi con gái người ta, có phải không?
- Mẹ à, bây giờ con đang bận, có chuyện gì thì đợi con xong việc hẳn nói tiếp nhé!
Hoắc Thận nói xong, sắp tắt máy thì nghe thấy mẹ Hoắc ở đầu bên kia lớn tiếng nói:
- Nếu con mà dám cúp máy của mẹ, thì mẹ sẽ tìm đến chỗ quân khu của con!
- ... Mẹ à!
Hoắc Thận thật sự hết cách với mẹ của mình.
Bà mà giở trò ăn vạ thì chẳng ai có thể là đối thủ của bà hết.
- Nói đi! Mẹ rốt cuộc muốn thế nào?
Hoắc Thận đau đầu, xoa xoa giữa hai chân mày.
- Mẹ của con là ta đây, đã lên mạng đặt mua hai vé xem phim vào cuối tuần cho hai đứa rồi vào 7 giờ tối thứ bảy! Lát nữa sẽ gửi qua điện thoại cho con! Tờ con lại mẹ sẽ gửi trực tiếp cho Vân Giai, con đừng hòng trốn!
- ... Mẹ à!
Hoắc Thận có chút phiền.
- Chuyện của con, mẹ có thể để con tự giải quyết không?
- Để con tự giải quyết, vậy con dâu của mẹ đã chạy theo người đàn ông khác mất tiêu rồi! Mẹ không quan tâm, nói chung là 7 giờ tối thứ bảy, con mà dám lỡ hẹn thử xem, con coi mẹ có đến quân khu để làm ầm ĩ hay không?
- Mẹ à! Mẹ đừng có cố tình gây sự như vậy có được không! 7 giờ tối thứ bảy con không rảnh, bận rồi!
Hoắc Thận nói rồi, liếc nhìn sang Phù Tang.
Bảy giờ là thời gian y dạy kèm cho cô nhóc này, y thật sự không rảnh.
- Bận cái gì? con đừng tưởng là mẹ không biết, bây giờ con không có nhiệm vụ gì, bận cũng chỉ là bận vớ vẩn.
Hoắc Thận liếc nhìn Phù Tang.
- Con phải dạy kèm cho cháu gái của một vị thủ trưởng! Bây giờ con cũng đang dạy kèm cho cô bé, vậy nên, có việc gì đợi con xong việc rồi hẳn nói tiếp nhé! Con sẽ gọi điện cho mẹ sau!
Nói rồi, Hoắc Thận cũng không đợi mẹ mình ở đầu bên kia nói tiếp, đã tự ý cúp máy.
Sau đó cài đặt điện thoại ở chế độ im lặng.
- Tiếp tục giảng bài.
Y nói với Phù Tang.
Phù Tang nhìn y rồi cắn cắn môi:
- Cuối tuần anh đi hẹn hò đi!
- Đây là việc của tôi, không liên quan đến cô.
Hoắc Thận dường như có chút không vui, đôi chân mày rậm ấy bỗng chau lại.
- Cuối tuần tôi cũng hẹn bạn rồi, đúng lúc cũng không rảnh.
Phù Tang nói dối.
Hoắc Thận nhướn mắt, lạnh lùng liếc nhìn Phù Tang một cái:
- Tôi sẽ đi! Nhưng việc này không đến lượt cô lo, cô không phải mẹ tôi! Không, nói đúng hơn thì, cô chẳng là ai của tôi cả, vậy nên, cô không quản được chuyện của tôi!
- ...
Lời nói cay nghiệt của Hoắc Thận bỗng chốc đâm xuyên vào trái tim Phù Tang đau nhói.
Cô cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, thăm dò y sao? Hay là xuất phát từ tận đáy lòng muốn y đi hẹn hò? Muốn y tìm về một cô bạn gái? Như vậy cô có thể từ bỏ một cách hoàn toàn?
Trong lòng Phù Tang rối như tơ vò, càng nghĩ càng rối...
- Lên lớp!
Hoắc Thận gõ gõ bàn, nhắc cô một câu.
Lúc này Phù Tang mới định thần lại, và “ ồ” một tiếng, sau đó lại bắt đầu vùi đầu vào nghe giảng.
..........................
Mới đó đã đến thứ 7 rồi.
Đã nói là có hẹn, nhưng thật ra là không có.
Sau bửa ăn tối, Phù Tang ở nhà có chúng ngồi không yên.
Rõ ràng đã nói với bản thân là đừng quan tâm, nhưng mà từ sớm cô đã không chịu được mà lên mạng tra thử xem bộ phim chiếu lúc 7 giờ tối nay.
7 giờ chỉ có một suất, còn là một bộ phim kị dị mà cô sợ nhất.
Khẩu vị nặng thật! Nhưng rõ ràng đây là phim mà các cặp đôi yêu nhau thích chọn xem nhất! Dù sao, lúc con gái sợ hãi, trong tiềm thức sẽ chui vào lòng của người con trai, còn lúc này thì những cô gái yếu đuối thông thường sẽ kích thích cái cảm giác muốn bảo vệ của những bạn nam, thế là một mối tình cảm lãng mạn bắt đầu được viết lên từ đó.
Phải nói là, mẹ của Hoắc thận khá là rành mấy cái chiêu trò yêu đương này, mặc dù có hơi cẩu huyết, có chút lỗi thời, những vẫn hữu hiệu.
Phù Tang bất giác vẽ lên trong đầu mình cái khung cảnh mập mờ ấy giữa Hoắc Thận và Lâm Vân Giai. Nghĩ càng nhiều, trong lòng càng rối...
Cô thậm chí còn xem bản chọn chỗ ngồi ở trên mạng, và thử đoán xem vị trí ngồi của hai người họ, là ở chính giữa hay là ở trong góc?
- Phù Tang, sao hôm nay con còn chưa đi? Đã 6 giờ rưỡi rồi, không phải 7 giờ phải lên lớp sao?
Lục Dung Nhan nhìn thấy con gái đang còn ngồi ngẩn ngở trên sofa trong phòng khách, tưởng rằng cô quên thời gian học kèm rồi.
- Dạ?
Phù Tang ngơ ngác, vội trả lời:
- Đi, đi ngay!
Phù Tang dùng tốc độ nhanh nhất của mình để đặt một vé xem phim trên mạng, suất 7 giờ, vị trí cuối cùng ở trong góc.
Như vậy không dễ bị phát hiện.
Phù Tang để tài xế chở mình đến trụ sở quân khu trước, sau đó mới bắt xe chạy thẳng đến rạp chiếu phim.
Lúc cô đến là vừa lúc chiếu đoạn mở đầu, người trong buổi chiếu không được coi là nhiều, nhưng cũng không ít, may mà bên trong đã tắt đèn, Phù Tang cũng không dám đi tìm Hoắc Thận, chỉ dùng tay che đầu, chán nản tiến vào trong, dùng tốc độ nhanh nhất tìm thấy chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.
Thật ra Phù Tang sợ nhất là xem loại phim kinh dị này, trước đây, cô thật sự chưa từng xem một bộ phim kinh dị nào.
Cô vỗn dĩ muốn gọi Thần Hi đi cùng mình, nhưng lại sợ Thần Hi chê cười cô, nên cuối cùng cô vẫn phải cắn răng chịu đựng, một mình đến đây.
Cô vừa mới ngồi xuống, nhìn một cái đã thấy bóng dáng của Hoắc Thận trong đám người.
Kì lạ thật, rõ ràng là tối thui, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ mấy cái đầu đen thôi, nhưng mà cô vừa nhìn một cái đã nhận ra y ở trong đám người ấy.
Đây có lẽ là do nội tiết tố đầy mê hoặc trên người y đang thu hút cô.
Ngồi bên cạnh y còn có Lâm Vân Giai, hai người ngồi rất sát nhau, gần như là vai tựa vai.
Trong lòng Phù Tang bỗng cảm thấy có chút gì đó chua xót.
Hồi đầu sao cô lại nói cuối tuần cô không rảnh chứ? Cô là cái đầu heo chắc? Đúng là đầu heo thật mà!
Cô đáng lẽ nên làm om sòm rồi bám riết lấy người ta, bắt buộc người ta hôm nay phải đến dạy kèm cô mới phải chứ! Giả vờ rộng lượng cái gì chứ? Giả vờ không quan tâm cái gì chứ? Giờ thì ngon rồi, một mình trốn ở đây, giống như một tên trộm đang đi trộm cắp hạnh phúc của hai người họ vậy...
“Lục Phù Tang, mày đúng là heo mà!! Sao mày lại ngốc vậy chứ!!”
“Ngốc chết mất thôi! Ngốc chết mất thôi!!”
Phù Tang tức giận đến nỗi tự gõ vào đầu mình.
Hoắc Thận vừa quay đầu thì nhìn thấy cô nhóc này đang buồn bã gõ mạnh vào đầu mình ở trong góc.
Y bất giác cau mày.
Cô nhóc này lại đang làm gì vậy? Gậy khó dễ với cái đầu của chính mình?
Thật ra, lúc nãy Phù Tang vừa bước vào rạp, ngay khi đặt bước chân đầu tiên, Hoắc Thận đã nhìn thấy cô rồi.
Nhìn thấy cô lén la lén lút che đầu, chán nản đi ra chỗ hàng ghế cuối cùng ở trong góc.
Chỉ là cô không hề phát hiện ra rằng, y đã nhìn thấy cô.
Phù Tang cứ tưởng rằng mình che giấu rất tốt, nhưng lại không biết rằng, thật ra bộ dạng “ ngốc nghếch” của cô đã bị thu vào trong tầm mắt của người nào đó rồi.
- Thận, anh đang nhìn gì thế?
Lâm Vân Giai để ý thấy ánh nhìn của anh, trong tiềm thức cũng nhìn theo hướng mắt của anh một cái.
Nhưng ngoài một màn đen kịt ra thì chẳng thấy gì cả.
Hoắc Thận thu tầm mắt về, lắc đầu:
- Không có gì.
Còn lúc này Phù Tang ở trong góc đã bị dọa đến tái cả mặt.
Có trời mới biết, phim này đang chiếu cái quái quỷ gì, hiệu ứng âm thanh dọa chết người thì thôi, đây lại còn chốc chốc lòi ra một cái đầu người đầy máu, Phù Tang mỗi lần đều bị dọa đến nỗi phải ôm lấy ghế tựa, co người lại trên ghế, nhắm mắt và hét lên thất thanh.
Người ta đến xem phim, gần như đều là có đôi có cặp, cho dù không phải là bồ bịch thì cũng có bạn bè đi cùng, còn cô thì chỉ có một mình cô đơn, nguyên một hàng ghế dài chỉ có một mình cô ngồi!
Cô hối hận, lẽ ra cô không nên đến đây!
Cô bây giờ người thì không gặp được, cuối cùng còn bị dọa cho hồn bay phách tán.
Cô là đang gây khó dễ cho ai vậy chứ!
Hoắc Thận quay đầu lại nhìn cô nhóc ở trong góc, đang bị dọa đến nỗi cả người run rẩy cả lên, thậm chí cũng chẳng dám mở mắt.
Y hơi buồn cười, nhưng cũng lại có chút thương.
Hoắc Thận không biết là cô nhóc này đang bày trò gì, rõ ràng không xem được thể lọa phim kinh dị này, nhưng lại vẫn cứ đến xem, hơn nữa còn chọn một chỗ ngồi ở cuối góc.
Làm gì chứ? Lẽ nào đến rèn luyện sự gan dạ của bản thân?
Một hiệu ứng âm thanh kinh dị vừa dứt, lại tiếp đến là một cái đầu đáng sợ thò ra từ trong tủ quần áo, còn Phù Tang thì sợ chết khiếp ngồi run rẩy trên ghế.
Hoắc Thận cuối cùng cũng không thể ngồi yên nữa.
- Tôi đi một lát.
Anh nói với Lâm Vân Giai ở bên cạnh một tiếng.
Lâm Vân Giai chỉ tưởng là Hoắc Thận đi vệ sinh, nên gật đầu, nhưng rồi lại kéo y lại:
- Anh nhanh quay lại nhé!
Vì cô thấy sợ.
Hoắc Thận biết, y có thế cảm nhận được.
Nhưng mà lúc này, người anh muốn bảo vệ lại không phải là cô.
Hoắc Thận không trả lời, đứng dậy rời đi.
Phù Tang bị dọa đến nỗi không còn biết gì nữa, bởi vì cô che đầu, nhắm mắt suốt, cho nên lúc này cô hoàn toàn không ý thức được sự tồn tại của Hoắc Thận.
Hoắc Thận thản nhiên ngồi xuống vị trí bên cạnh Phù Tang.
Cho dù ánh sáng bên trong rạp chiếu phim rất tối, nhưng với ánh sáng le lói của màn hình lớn, Hoắc Thận vẫn có thể nhìn rõ trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn ấy của Phù Tang hiện lên đầy sự sợ hãi.
Cô nhắm mắt, lông mi dài cụp xuống, vì quá sợ nên vẫn đang run rẩy không ngừng.