Hai tuần chớp mắt đã trôi qua.
Ngày cuối cùng trước hôm thi cuối kì.
- Hoắc Thận!
Phù Tang thu dọn tập sách xong thì kêu y một tiếng.
- Hửm?
Hoắc Thận dừng bước, quay đầu lại nhìn cô đầy nghi hoặc.
Phù Tang mang cặp sách lên, bước vội về phía y, Hoắc Thận tiện tay cầm lấy cặp sách của cô.
Phù Tang nói:
- Nếu như lần kiểm tra này có tiến bộ, thì anh có tặng quà cho tôi không?
- ...
Hoắc Thận nhướn mày:
- Nếu như cô có tiến bộ, lẽ nào không phải nên tặng quà cho tôi sao? Rõ ràng là tôi tốn thời gian, tốn công sức giúp cô đuổi kịp thành tích học tập, đã không được lợi gì rồi mà cuối cùng còn phải bỏ tiền ra mua quà cho cô? Lục Phù Tang, cô đến ăn cướp đấy à?
- ... Con người anh sao lại keo kiệt thế chứ? Anh cũng đâu có thiếu tiền!
- Không thiếu tiền thì phải tiêu tiền cho cô à?
Hoắc Thận cố tình hỏi cô.
- Xí! Dù sao thì bây giờ anh cũng không có bạn gái, để tôi tiêu ít tiền cũng chẳng có việc gì to tát cả!
- Cô mặt dày như vậy, rốt cuộc là học theo ai đó?
Hoắc Thận nói rồi, liền đưa tay ra nhéo gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô.
- Vậy anh nói xem, rốt cuộc có tặng hay không?
- Chọc phải tên vô lại nhỏ như cô, tôi có thể không tặng được sao? Nói đi, muốn cái gì? Tôi sẽ cân nhắc.
Còn phải cân nhắc!
Phù Tang vênh vênh chiếc mũi, rồi nói:
- Đưa tôi đến Đại Lân Sơn chơi một ngày!
- Đại Lân Sơn?
Hoắc Thận cau mày.
- Đúng vậy! Tôi muốn đi ngắm cây cầu thủy tinh cao nhất thế giới đó.
- Không đi!! Đổi quà khác đi.
Hoắc Thận từ chối thẳng.
- Tại sao lại không đi chứ? Đi đi mà! Tôi muốn đến đó chơi!
Phù Tang lắc lắc cánh tay Hoắc Thận, nũng nịu với y.
Hoắc Thận kéo cánh tay của mình ra khỏi bàn tay nhỏ nhắn của cô.
- Cô muốn đi thì kêu ba mẹ cô dắt đi là được rồi, nếu như cô thi tốt, bọn họ nhất định sẽ cho phép.
Phù Tang bất mãn bĩu môi.
- Tôi không muốn đi du lịch với ba mẹ đâu! Không thú vị gì hết, chỉ nhìn thấy bọn họ thận mật với nhau! Tới lúc đó tôi chắc chắn sẽ trở thành bóng đèn lớn nhất, anh trai cũng sẽ không đi cùng tôi.
- Đi Đại Lân Sơn không thể về trong ngày, hiểu không? Lái sẽ trên đường cũng mất tận mấy tiếng.
- Không về được trong ngày, thì mình đi hai ngày đi!
Phù Tang trả lời y rất thản nhiên.
Hoắc Thận liếc nhìn cô một cái, đôi mắt bỗng có chút nặng nề, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, chữ “ được” dường như xém chút nữa là được thốt ra, nhưng cuối cùng lí trí đã chiến thắng.
- Đổi quà khác đi!
- Tại sao chứ?
Phù Tang thực sự không thể hiểu nổi.
- Bận.
Hoắc Thận đã tìm một cái cớ.
- Cho dù bận thế nào thì cũng phải có lúc nghỉ chứ? Tôi cũng đâu có nói bắt buộc phải đi ngay bây giờ, tôi có thể đợi đến lúc anh được nghỉ rồi hẳn đi mà!
- Lục Phù Tang, không muốn đi là không muốn đi, còn cần phải có lý do sao?
Hoắc Thận bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.
- ...
Phù Tang bị y chặn lại không nói nên lời, một hồi lâu sau chỉ “ ồ” lên một tiếng, sau đó có chút tức giận, bước thật nhanh ra ngoài.
Không đi thì không đi! Cô mới không thèm đi chơi cùng y.
Nhìn bóng lưng giận dỗi của cô, Hoắc Thận lắc đầu đầy bất lực, y nhận ra rằng, không biết từ khi nào mình lại hết cách với cô nhóc này!
Hoắc Thận sải bước ra ngoài, đuổi theo Phù Tang vào trong thang máy.
- Giận rồi à?
- Không có!
Phù Tang cứng rắn trả lời, rồi nói với y bằng giọng điệu rất kỳ quái:
- Có gì mà phải giận chứ, anh không đi thì gọi người khác đi thôi! Dù sao người muốn đi cùng tôi đầy ra đó, cũng không phải chỉ có mình anh! Nếu như không phải nam thần của tôi nhắc đến, thì tôi cũng không nghĩ đến chuyện này! Anh đã không đi, vậy thì tôi kêu nam thần của tôi đi cùng là được rồi.
Nam thần?!
- Nam thần nào?
Hoắc Thận bỗng cảm thấy như có một ngọn lửa đang cháy bừng lên bên trong lòng ngực mình.
- Còn nam thần nào nữa? Đương nhiên là Du Thần rồi! Anh quên rồi sao? Người mà tôi đã viết thư tình cho đó, sau đó anh ấy cũng đã tỏ tình với tôi!
Phù Tang cố ý “ nhắc nhở” y.
Hoắc Thận kéo cánh tay Phù Tang để cô đứng chính diện với mình, vô cùng tức giận hỏi:
- Không phải cô đã hết thích cậu ta từ lâu rồi sao?
- Cho nên là chuyến này đi, biết đâu tình cảm của hai đứa sẽ được bồi đắp lại?
- Lục Phù Tang, cô tưởng tình cảm là thứ có thể đùa vui sao?!
Hoắc Thận tức giận chau mày.
- Tôi không có giỡn chơi!
Đang nói thì thang máy bỗng “ Ting” lên một tiếng, đã đến nơi.
Phù Tang vùng tay ra khỏi bàn tay Hoắc Thận.
- Đi đây.
Cô nói rồi liền đi ra khỏi thang máy trước.
Hoắc Thận đi theo ra ngoài, bàn tay to lớn của y kéo cô lại, cánh tay có hơi dùng sức, túm lấy Phù Tang đang muốn bỏ đi đến trước mặt mình.
- Lục Phù Tang, một người đàn ông sao có thể hẹn cô đi du lịch một cách kỳ lạ như thế? Cô có dùng não nghĩ qua chưa? Hả?
- Tại sao? Chắc là vì anh ta thích tôi rồi!
- Cậu ta không có ý tốt, cô nhìn không ra sao?
Hoắc Thận nghiến răng.
Mà lý do này cũng chính là nguyên nhân khiến Hoắc Thận không bằng lòng đưa cô đi chơi.
Nếu là một ngày thì có thể, nhưng mà hai ngày thì không được!
Cho dù ban đêm mỗi người ngủ một phòng thì cũng không lành.
Ngay cả mình mà y còn không cho phép đi chơi ban đêm không về với cô nhóc này, sao có thể cho phép cô đi cùng với người đàn ông đó chứ? Đùa gì vậy!!
- Vậy anh biết anh ta không có ý đồ tốt, vậy tại sao không dứt khoát đi cùng tôi?
Phù Tang bắt đầu hơi cáu, lớn tiếng hỏi y.
- ...
- Nếu như anh đã không đi cùng tôi, vậy thì anh cũng đừng quản việc tôi đi với ai!
Phù Tang nói rồi, vung tay y ra.
Một hồi lâu sau...
- Tôi đi cùng cô.
Hoắc Thận cuối cùng cũng đầu hàng.
Hoắc Thận quả nhiên không thể lay chuyển cô nhóc này.
- Thật sao? Anh thật sự bằng lòng đi với tôi?!!
Gương mặt vừa rồi còn giận dỗi của Phù Tang, bỗng chốc nở nụ cười, Hoắc Thận thật sự hoài nghi rằng liệu có phải tất cả những việc nãy giờ đều do cô nhóc này tự biên ra hay không, thật ra chỉ là để chi phối y mà thôi.
- Mấy lời lúc nãy có phải là cô nói để dọa tôi không?
Hoắc Thận nheo nheo mắt.
- Anh không tin? Vậy bây giờ tôi sẽ gọi ngay cho Du Thần!
- ... Tin!!
Hoắc Thận cắn răng, cảnh cáo cô:
- Cô thử gọi điện thoại cho cậu ta xem!!
- ...
Phù Tang cảm thấy Hoắc Thận thế này cứ giống như là thú dữ vậy, nhưng mà không hề đáng sợ chút nào, ngược lại còn cảm thấy có chút ngọt ngào lạ thường.
Cô thản nhiên khoác lấy cánh tay Hoắc Thận:
- Tôi mới không thèm gọi cho anh ta!
Hoắc Thận xị mặt:
- Tôi đi cùng cô cũng được, nhưng đầu tiên, bài kiểm tra lần này của cô phải có tiến bộ trước đã.
- Được, không thành vấn đề, tuyệt đối giữ lời!!
Hoắc Thận liếc nhìn cô một cái, rồi mới nói tiếp:
- Lục Phù Tang, cô có thể cảnh giác với đàn ông một chút không hả?
- Đàn ông? Ai?
Phù Tang ngoảnh lại hỏi y:
- Du Thần hay là anh?
Hoắc Thận chau mày.
- Đều như nhau!
Phù Tang lại không để bụng, đắc ý nhướn nhướn mày.
- Đương nhiên không giống nhau rồi! Nếu là Du Thân, tôi vốn dĩ không có ý đi với anh ta.
Xem đi!! Đúng là không ngoài dự đoán!!
- Còn về anh thì...
Phù Tang cười cong cong khóe mắt với y:
- Tôi biết anh sẽ không làm hại tôi, cho nên, sao tôi phải đề phòng anh chứ?
- Cô chắc chắn như vậy à?
- Tất nhiên.
Phù Tang gật đầu, nhảy chân sáo về phía trước.
Hoắc Thận nhìn thấy bóng lưng vui vẻ của cô, đôi môi gợi cảm ấy bất giác cũng nở nụ cười.
....................
Hoắc Thận chở Phù Tang về nhà.
Ở trước hình như bị kẹt xe, có chuyện gì thế nhỉ?
Lúc đi qua cầu, thì bỗng nhìn thấy một làn xe bị kẹt ở ngay giữa, không có cách nào tiến về phía trước, mà trước mặt thì có một đám người đang chen chúc nhau, cũng không biết là đang xem cái gì.
- Có phải xảy ra tại nạn rồi không?
Phù Tang tò mò thò đầu ra xem.
Không xem thì không sao, vừa nhìn đã bị dọa cho hết hồn.
- Trời ạ! Ở trước hình như có người sắp nhảy sông!
- A.....nhảy thật rồi! Sợ quá, Hoắc Thận! Người đó nhảy sông thật rồi!
Phù Tang bị dọa đến nổi hét toáng lên, quay đầu lại nói với Hoắc Thận, thì lại nhìn thấy Hoắc Thận đã xê dịch vị trí chiếc xe và đang vội vàng tháo dây giày ra.
Hoắc Thận thuần thục tháo vớ ra, rồi cởi chiếc áo khoác trên người ra.
- Anh làm gì thế?
Phù Tang mặt đầy kinh ngạc hỏi Hoắc Thận.
- Cứu người!
Hoắc Thận nói xong, mở cửa ra nhảy xuống xe, thậm chí còn không đợi Phù Tang kịp phản ứng, thì đã nhìn thấy y nhảy vọt từ trên cầu xuống cái “tỏm”...
- Hoắc Thận....
Phù Tang càng hét dữ dội hơn, rồi cũng vội vàng nhảy xuống xe đuổi theo.
- Hoắc Thận!!
Dòng sông tối om, cho dù có đèn từ trên cầu chiếu xuống thì cũng không nhìn rõ được bất cứ thứ gì, Phù Tang đứng trên cầu cũng chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng của Hoắc Thận đang bơi đuổi theo dưới nước, thoắt ẩn thoắt hiện.
Nước mắt của Phù Tang rơi ra lả chả.
- Hoắc Thận!! Hoắc Thận..... anh nhớ chú ý an toàn!!
Cô hét gọi thật lớn người đàn ông đang cứu viện dưới nước, trái tim nhỏ bé của cô vì hành động này của y mà sắp nhảy vọt ra ngoài.
Phù Tang không phải không biết, cứu người ở trong nước rốt cuộc nguy hiểm thế nào.
Rất nhiều người bị đuối nước, đến lúc gần chết, ý thức cầu sống sót bỗng trở nên rất mạnh mẽ, khi có người đưa tay ra cứu họ, họ sẽ cố hết sức ôm lấy người đến cứu, và sẽ coi người đó giống như là cọng rơm cuối cùng của mình.
Đã có bao nhiêu người vì cứu người đuối nước mà hy sinh luôn chính mình! Những ví dụ như vậy, nhiều vô số kể.
Phù Tang lo sợ! Sợ đến mức cả người run rẩy.
Còn bên cạnh, tiếng bàn tán cũng ngày càng lớn dần:
- Có người nhảy xuống cứu người rồi!
- Cũng không biết người này có thể cứu lên được không!
- Xuống nước cứu người thật sự rất nguy hiểm! Cũng không biết là có cứu được không nữa!!
- Còn phải nói! Việc cứu người này, nhỡ mà bất cẩn một cái là ngay cả mình cũng bị hại chết ấy chứ...
- ...
Phù Tang thật sự hy vọng có thể khiến tất cả bọn họ câm mồm lại, nhưng mà, cô lúc này vốn không còn sức lực đâu để tranh cãi với những người bên cạnh này, đôi bàn tay nắm lấy song rào chắn vẫn còn đang run rẩy không ngừng, mặt trắng toát không còn giọt máu.
Lúc này, Hoắc Thận ở dưới nước đã tìm thấy cô gái nhảy sông tự tử kia, y túm lấy cô gái đó kéo lên bờ, nhưng nào ngờ cô gái đó lại túm lấy cổ Hoắc Thận, dùng sức ghì y xuống nước, định đạp lên người y leo lên.