- Wow — đẹp quá đi!
Vừa vào phòng thì Lục Phù Tang đã bị phong cảnh trước mắt làm cho ngây người!
Vách tương đều là cửa thủy tinh sát đất, bên ngoài là tuyết trắng bay bay, đẹp như cảnh trong tranh vậy.
Cô hưng phấn ghé sát vách tường, rồi hà hơi lên cửa sổ thủy tinh:
- Anh xem này Hoắc Thận, bên ngoài đẹp lắm!
Lúc này cô đã hoàn toàn bị cảnh đẹp bên ngoài làm cho mê mẩn nên không có hơi sức đâu mà quan sát căn phòng nữa.
Khác với cô, Hoắc Thận không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, y một lòng một dạ nhìn quanh bài trí của căn phòng này.
Một phòng, hai giường.
May mắn là giường khá lớn, mỗi cái cũng phải hai mét.
Nhưng có điều hai cái giường quá gần nhau, mỗi cái cách nhau chỉ có khoảng nửa mét thôi.
Mà trong phòng tắm và toilet cũng dùng vách thủy tinh, chỉ có một bức màn mỏng để che chắn qua.
Còn những bài trí khác y đã không có tâm trạng xem nữa rồi.
- Ra ngoài chơi đi Hoắc Thận!
Lục Phù Tang vui vẻ kéo tay y định ra cửa.
- Cô định cứ thế ra ngoài à?
Hoắc Thận chỉ bộ quần áo mỏng manh trên người cô:
- Mặc thêm cái áo khoác rồi hãy đi!
- Áo khoác á?
Cô xấu hổ cúi đầu:
- ...Hình như tôi quên mang rồi, mặc cái áo mỏng này vậy.
Cô chỉ nhớ mang vài chiếc váy thật đẹp chứ quên khuấy mất cần mang theo cả áo khoác dày nữa!
Giờ hay rồi! Bên ngoài có lẽ đang dưới 0 độ, cô cứ thế này ra ngoài đảm bảo bị đông chết ngay lập tức cho xem!
Hoắc Thận cạn lời với cô nhóc này rồi:
- Cô xách vali to thế làm tôi tưởng mang đủ hết đồ đạc rồi cơ đấy!
Y vừa nói vừa cởi áo khoác của mình ra rồi trùm lên cho cô:
- Mặc đi.
- Tôi mặc rồi còn anh thì sao? Anh mặc gì bây giờ? Tôi... lúc tôi lấy đồ cho anh cũng quên áo khoác rồi...
Lục Phù Tang chột dạ nên nói một cách lí nhí khác thường.
- Tôi sợ gì chứ? Hàng năm trong quân doanh tôi đều tham gia huấn luyện chịu lạnh rồi, nhiệt độ thế này mà không chịu được sao dám bảo mình là quân nhân nữa?
- ...Thật không đấy?
- Đi nào!
Y cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô rồi kéo ra ngoài.
Hành động bất ngờ này khiến Lục Phù Tang ngây ngẩn cả người.
Trong chớp mắt cô có thể cảm giác được bàn tay y đang cứng đờ ra, dường như còn đang do dự có nên nắm tay cô tiếp hay không, nhưng sau đó y vẫn dùng sức siết chặt tay cô lại.
Lòng cô bỗng ngọt ngào như mật, khóe miệng cong cong, để tùy ý y nắm tay dắt mình ra cửa.
Hai người cùng nhau, đi qua hành lang vào thang máy rồi nhưng tay Hoắc Thận vẫn cứ nắm chặt tay cô không buông.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Hoắc Thận nắm tay cô lâu như thế, chặt chẽ như thế.
Trước đây y vì tránh hiềm nghi nên chỉ cầm cổ tay cô là cùng, sau đó cũng có nắm bàn tay cô rồi nhưng cũng chỉ trong nháy mắt là thả ra, không hề giống lần này...
Lục Phù Tang vui như muốn bay lên rồi.
Cửa thang máy phản chiếu lại khiến cô có thể thấy rõ nụ cười rạng rỡ trên mặt mình, che làm sao cũng không thể nào hết được.
- Anh biết trượt tuyết không Hoắc Thận?
Cô ngửa đầu, vui vẻ hỏi thử y.
- Biết chứ.
- Tôi không biết đâu.
- Tôi dạy cho cô.
- Ừ!
Lúc này cửa thang máy “Ting –” một tiếng rồi mở ra, họ đã đến tầng một.
Y nắm tay Lục Phù Tang ra sảnh chính, gió lạnh thổi vù vù về phía họ, mỗi lần tạt vào mặt là lại đau như bị dao sát qua vậy.
Dù Lục Phù Tang đã bọc mình thật kỹ bằng áo của Hoắc Thận nhưng vẫn lạnh run người, cô vội quay sang hỏi y:
- Có lạnh không?
- Không sao!
Hoắc Thận nói xong thì cúi nhìn cô một cái, thấy cô vẫn lạnh run mới giơ tay kéo cô vào lòng:
- Còn lạnh không?
Cô dán sát trong lồng ngực y, vội lắc đầu che giấu nụ cười trên môi:
- Không lạnh! Chỉ sợ anh lạnh thôi.
- Tôi cũng không lạnh.
- ...
Lời này có ý gì đây?
Trái tim nhạy cảm của cô vì một câu nói của người đàn ông này mà nhảy dựng lên.
Cái gì gọi là y cũng không lạnh? Lẽ nào y vì bản thân cô tới gần mà...
Cô không kìm được suy nghĩ miên man, trong lòng Hoắc Thận lẽ nào cùng có một suy nghĩ với cô ư?
Càng nghĩ đến khả năng này thì trái tim bé nhỏ của cô lại càng đập mạnh hơn.
...
Hai người tới sân trượt truyết đầu tiên.
Trước đây Lục Phù Tang chưa từng chơi mấy thứ này, thế nên đi giày trượt tuyết cũng rất vụng về, Hoắc Thận thì ngược lại, chỉ cần một phút là y đã trang bị đầy đủ dụng cụ cho mình rồi.
- Để tôi làm cho!
Thấy cô vẫn luống cuống mãi không xong nên y ngồi xổm xuống làm luôn:
- Dây giày cài như vậy lỏng quá, hiểu chưa?
- ...À.
Lục Phù Tang ngoan ngoãn gật đầu.
- Làm thế này này! Như thế mới chặt được.
Y kiên nhẫn dạy cô từng chút một.
- Hiểu chưa?
- Hơi hiểu rồi.
Thật ra cô vẫn chưa hiểu rõ ràng lắm.
Hoắc Thận ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt y có chút phức tạp, cô không hiểu được tâm trạng của y lúc này:
- Sao thế?
Cô tò mò hỏi một câu.
- Không sao.
Hoắc Thận khẽ lắc đầu:
- Chỉ là cảm thấy chuyện gì cô cũng ngơ ngơ ngác ngác thì không hay lắm đâu.
Hoắc Thận bắt đầu dạy dỗ cô.
Lục Phù Tang lại không để tâm, cô cười bảo:
- Thế có gì không tốt chứ? Tôi thấy ổn lắm mà! Tôi không hiểu thì không phải còn có anh sao? Giống như việc học của tôi ấy, trước đây rõ là tôi dốt đặc cán mai mà, nhưng giờ thì sao? Không phải được anh dạy dỗ xong là tôi thay đổi ngay đấy à?
- Nhưng tôi có thể dạy cô bao lâu đây?
Hoắc Thận nghiêm túc đặt câu hỏi cho cô.
- Cả đời!
Lục Phù Tang tự nhiên thốt ra.
Y sửng sốt một lát, ánh mắt nhìn cô cũng tối đi.
Lúc này cô mới hiểu mình vừa nói gì, mặt mũi đỏ bừng vì xấu hổ:
- Chuyện đó... Anh đừng hiểu lầm ý tôi! Cả đời cũng có thể là bạn bè mà! Đúng không nào?
Đôi mắt đen của y lạnh đi, sau đó cúi đầu tiếp tục buộc dây giày cho cô, tiếng nói thản nhiên vang lên:
- Không có người bạn nào có thể theo một người cả đời được! Cả đời bên nhau phần lớn chỉ có thể là vợ chồng thôi.
Suýt chút nữa thì Lục Phù Tang cũng hô lên: Nếu vậy chúng ta cũng làm vợ chồng đi!
May mà lời còn chưa lao ra khỏi miệng đã bị cô cắn răng biến thành câu khác:
- Tôi không cần biết, dù sao tôi cũng quyết phải quấn lấy anh rồi!
- Thế à?
Hoắc Thận không buồn ngẩng lên:
- Định quấn bao lâu đây?
- Thật lâu thật lâu!
Cô cong môi cười, xong lại cúi đầu nói với y:
- Đến ngày nào đó anh chê tôi phiền mới thôi nha.
Tay buộc dây giày của Hoắc Thận khựng lại một chút, đang muốn nói gì đó thì lại nghe được có người từ phía sau gọi mình:
- Hoắc Thận?
Là giọng phụ nữ!
Giọng nói này rất xa lạ, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc.
Y quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng, Lục Phù Tang cũng theo bản năng nhìn sang.
Chỉ thấy dưới một tàng cây cách đó không xa có một cô gái mặc áo bông trắng, đầu đội mũ len đứng nhìn họ.
Mặt mũi cô gái kia rất dễ nhìn, dù không phải tuyệt sắc giai nhân nhưng cũng có thể coi là mối tình đầu trong lòng đông đảo quần chúng rồi!
Người này Lục Phù Tang chưa từng gặp.
Cô nghi hoặc nhìn Hoắc Thận, lại thấy vẻ mặt y có chút bối rối, ánh mắt cũng xẹt qua cảm xúc phức tạp.
Trong nháy mắt cô cảm giác được quan hệ của cô gái kia và Hoắc Thận không hề đơn giản!
Dù hiện tại có đơn giản tới đâu nhưng quá khứ đã từng không đơn giản!
Giác quan thứ sáu nói cho cô biết điều đó!
Hoắc Thận đứng lên, cô gái nọ cũng đi về phía hai người bọn họ.
Ánh mắt cô ta dường như vô ý lướt qua người Lục Phù Tang, sau đó khách sáo cười với cô. Lục Phù Tang cũng lễ phép cười đáp, nhưng không biết có phải do ảo giác của cô hay không mà cô gái kia nhìn cô vẻ rất khó chịu, dù không phải ghét bỏ thì cũng không phải là loại cảm xúc bình thường được.
- Đúng là anh rồi Hoắc Thận!
Cô gái kia thấy được Hoắc Thận thì rất kích động, thậm chí mắt cũng hơi phiếm hồng rồi:
- Lâu lắm rồi không gặp, em nghĩ cả đời cũng không thể gặp lại anh được nữa đấy! Không ngờ... không ngờ em lại có cơ hội gặp anh ở đây...
Người này không phải ai khác mà chính là một trong những cô bạn gái Hoắc Thận từng quen hồi học đại học, Lý Mạn Giai!
So với sự kích động của cô ta thì Hoắc Thận bình tĩnh hơn nhiều:
- Cô đến đây từ bao giờ thế?
Lý Mạn Giai và y đều không phải người địa phương mà là dân thành phố C, gặp cô ta ở đây đúng là chuyện Hoắc Thận không thể ngờ được.
- Em đến đây... mấy năm rồi...
Thật ra cô ta vừa biết Hoắc Thận đến thành phố S xong thì cũng vội theo đến!
Rõ ràng không hề biết y ở đâu trong thành phố này, rõ ràng cũng biết thành phố S rất lớn, cô ta gần như không có cơ hội gặp được y nhưng vẫn cứ đâm đầu tới! Cũng vì nuôi trong lòng một tia hy vọng mỏng manh!
Giờ ông trời lại ưu ái như thế, còn thật sự cho cô ta cơ hội gặp gỡ người đàn ông này!
- Cô lấy chồng chưa?
Hoắc Thận chỉ tùy tiện hỏi một câu.
Lý Mạn Giai ngượng ngùng lắc đầu:
- Vẫn chưa! Không gặp được người thích hợp. Còn anh? Mấy năm qua anh sống thế nào?
- Tôi rất ổn!
Hoắc Thận gật đầu rồi chỉ Lục Phù Tang bên cạnh mà giới thiệu một cách “vô cùng nghiêm túc”:
- Tôi sắp lấy vợ rồi! Đây là Lục Phù Tang, vị hôn thê của tôi!
- ...
What?!!
Lục Phù Tang ngây người.
- Tang Nhi, đây là bạn học của anh, Lý Mạn Giai.
Hoắc Thận cười giới thiệu Lý Mạn Giai cho Lục Phù Tang, lúc gọi cô cũng phá lệ mà dùng tên rất thân mật.
Cô nháy mắt đã hiểu, vội nhiệt tình bắt tay với người đối diện:
- Chào chị!
Nụ cười của Lý Mạn Giai cứng đờ ra, nhưng cuối cùng cô ta vẫn bắt tay Lục Phù Tang rồi lại làm như vô tình hỏi:
- Cô Lục bao nhiêu tuổi rồi thế? Trông có vẻ vẫn chưa trưởng thành nhỉ.
Hoắc Thận bước tới khoác vai cô một cách thân mật rồi cười đáp:
- Cô ấy vẫn còn nhỏ thật, nhưng là bề ngoài trông càng trẻ thôi.
- Ừ!
Lục Phù Tang cũng gật đầu phụ họa:
- Đúng là trông bề ngoài nhỏ một chút thôi!
- Không có chuyện gì nữa thì tôi đưa cô ấy đi chơi đã.
Hoắc Thận tỏ ý muốn đi.
Y cũng không có chuyện gì để nói với Lý Mạn Giai hết, lúc trước đúng là bản thân có lỗi với cô ta, nhưng nếu đã giải quyết xong xuôi thì họ cũng chẳng còn gì mà nói với nhau nữa rồi!