Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 638: Chương 638




- Lý Mạn Giai!

Hoắc Thận nắm cánh tay cô ta rồi đẩy ra, y cau mày khó chịu:

- Tôi nghĩ thái độ của tôi vừa rồi đã là câu trả lời rõ ràng rồi!

- Em không biết! Em không nghe!

Cô ta nói xong thì kiễng chân định hôn lên môi Hoắc Thận nhưng lại bị y lạnh lùng quay đầu từ chối. Y dùng sức đẩy cô ta văng ra:

- Dù cô có bám lấy tôi cũng không có gì khác đâu Lý Mạn Giai! Tôi không thích cô, trước đây không thích, giờ không thích, sau này lại càng không! Cô cứ lằng nhằng thế này chỉ khiến tôi chán ghét hơn thôi!

Hoắc Thận cũng không muốn ăn nói quá mức tuyệt tình nhưng đây là do cô ta ép y.

Người càng cố chấp càng cần phải đối xử lạnh lùng.

Hoắc Thận vừa nói xong thì đã nhìn thấy Lục Phù Tang đứng trước cửa phòng.

Cô thấy Hoắc Thận nhìn mình thì bối rối lên tiếng:

- ...Anh... hai người nói tiếp đi! Tôi vào trong đây.

Lúc này Lý Mạn Giai cũng đã nhận ra cô gái đứng trước cửa, trong mắt cô ta lóe lên ý hận thù và ghen tị sâu sắc:

- Cô có biết trước đây tôi từng mang thai con của Hoắc Thận không? Tôi từng có con với anh ấy, cô biết không hả?! Tôi ngủ với anh ấy rất nhiều lần, rất rất nhiều lần rồi! Thậm chí tôi còn biết trên mông anh ấy có một nốt ruồi nữa! Vui không? Người đàn ông của cô đã bị tôi làm bẩn rồi! Thế nên cô đừng mong có được toàn bộ của anh ấy, đừng có mơ!

Lục Phù Tang dường như không nghĩ Lý Mạn Giai sẽ đột ngột nói những lời này, dù đó là chuyện quá khứ, y cũng đã kể rõ với cô nhưng lúc này nghe cô ta nói ra cô vẫn cảm giác trái tim nhỏ bé của mình đau đến thắt lại.

Ánh mắt Hoắc Thận cũng chăm chú theo dõi cô, thấy cô chỉ im lặng xoay người về phòng y gần như theo bản năng chạy tới, sau đó giơ tay kéo cô lại.

- Để bụng sao?

Y hỏi, trên mặt, trong mắt, như thể còn ẩn chứa cơn tức khó nói.

Lục Phù Tang không hiểu vì sao y lại tức giận thế, bởi cô nghĩ người đến tức giận phải là cô đây này!

Đêm hôm khuya khoắt y lại ra ngoài tâm tình với bạn gái cũ là thế quái nào?

- Tôi đang hỏi cô đấy? Để bụng sao?

Hoắc Thận thấy Lục Phù Tang không đáp thì lại lớn giọng gặng hỏi lần nữa.

Cô bị y quát đến giật nảy người, lập tức giận dữ ngửa đầu đáp trả:

- Phải! Tôi để bụng đó! Tôi vô cùng quan tâm đó! Vừa lòng anh chưa?!

Hoắc Thận nhìn cô chằm chằm, trong mắt là cảm xúc nóng bỏng mà phức tạp khó tả.

Cơ thể to lớn nhào tới, chớp mắt đã đè cô lên cửa rồi cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt sâu thẳm giống như muốn hút cô vào trong, đôi môi mỏng khẽ mở, hỏi lại lần nữa:

- Thật sự để bụng sao?

Chỉ là giọng điệu đã không còn cơn tức tối vừa nãy, giờ lại giống như đang trêu chọc cô vậy.

- Để bụng...

Cô nhỏ giọng đáp.

Mắt đen sáng lên, sau đó tầm nhìn dừng trên đôi môi đỏ mọng của cô, chớp mắt một cái y đã cúi đầu, hôn lên nơi đó.

Lục Phù Tang ngây người, lát sau cô bừng tỉnh rồi nói với mình phải đẩy y ra, nhưng đôi tay nhỏ bé lại cố tình bám víu lấy cánh tay cường tráng của y, thậm chí môi lưỡi nóng rực không kìm được hùa theo người đàn ông này...

Lục Phù Tang ơi là Lục Phù Tang! Từ bao giờ mày lại biến thành không có cốt khí, không có tự trọng thế này? Hả?!

Trong lòng cô tự sỉ vả mình nhưng lại không thể trốn tránh được sự quyến rũ chết người của y!

Lý Mạn Giai sau lưng đã tức đến rơi lệ.

Cô ta chỉ hận không thể nhào lên kéo hai người đang quấn quýt lấy nhau đó ra, nhưng mặt khác cô cũng biết mình làm thế chỉ khiến Hoắc Thận càng thêm chán ghét và muốn tránh xa ra hơn!

Nhưng mà rõ ràng sự tồn tại của Lý Mạn Giai với hai người kia cũng chẳng khác không khí là bao.

Một nụ hôn dài vừa kết thúc là Hoắc Thận đã vội kéo Lục Phù Tang mở cửa vào phòng rồi.

Y đặt cô ngồi xuống giường mình, còn bản thân cũng quay lại ngồi trên giường đối diện.

Hai người mặt đối mặt với nhau như thế.

Lục Phù Tang cúi gằm mặt, không hề nhìn y một cái.

Cô là xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Nhưng dù cô không ngẩng lên thì vẫn có thể cảm giác được một đôi mắt nóng bóng đang nhìn mình chằm chằm.

Thật sự bị nhìn tới run người, cô mới lo lắng liếm môi rồi ngẩng lên hỏi:

- Sao anh cứ nhìn em thế?

- Thật sự để bụng sao?

Hoắc Thận lại hỏi lần nữa.

Cô bị hỏi đến tức trào họng rồi:

- Kệ xác anh, em ngủ đây!

Nói xong cô lật chăn lên rồi chui vào trong, sau đó quay lưng về phía y, giả vờ đi ngủ.

Chỉ lát sau đã thấy giường trũng xuống, rồi cơ thể nhỏ nhắn của cô được dựa vào lồng ngực rắn chắc mà lại ấm áp của người đàn ông kia.

Người cô cứng đờ, chớp mắt sau đó đã như bừng tỉnh, cô muốn giãy ra nhưng lại nghe người kia khàn giọng bảo:

- Đừng động!

- ...

Cô thật sự nằm im, ngoan ngoãn không dám động đậy nữa.

Hoắc Thận nói:

- Em đừng sợ, tôi sẽ không làm gì em hết.

Hô hấp của cô dần trở nên bất ổn.

- Những chuyện đã qua tôi không có cách nào thay đổi được! Nhưng tôi hứa với em, sau này nhất định không mắc sai lầm như thế nữa đâu.

Lời y nói khiến tim cô run lên.

Thật ra cô muốn hỏi y sao lại phải hứa chuyện đó với mình làm gì, không phải giữa họ chẳng có quan hệ gì hết sao?

Thế nhưng cô không dám hỏi!

Cô thích cảm giác thế này, chỉ sợ mình vừa hỏi sẽ phá vỡ hoàn cảnh tốt đẹp giữa hai người...

Thế nên...

Cứ thế này đi!

Hoắc Thận giơ tay ôm chặt cô:

- Nhắm mắt lại ngủ đi! Tôi sẽ không làm gì em hết.

Nói xong chính y cũng nhắm mắt ngủ.

Đêm này thật sự rất hạnh phúc.

Dù Lục Phù Tang ngủ cũng không dễ dàng lắm.

Còn phải hỏi sao! Bị y ôm chặt cứng thế cô có thể ngủ nổi mới lạ đó!

Nhưng thật ra thì họ cũng không phải lần đầu ngủ chung giường với nhau, trước đó thậm chí cả hai đã có vô số kinh nghiệm, nhưng Lục Phù Tang cảm thấy những lần trước đều không hề giống lần này! Hoàn toàn không giống!

Chỗ nào khác biệt nhỉ?

Có lẽ là trái tim cô chăng!

...

Về đến nhà họ Lục là Lục Phù Tang lập tức bị cha mẹ phạt một trận.

Tay bê một cuốn sách thật dày rồi quỳ gối trên bàn giặt quần áo tới tận giữa trưa.

Lục Dung Nhan tức sôi máu:

- Con gái con đứa mà không biết y tứ gì hết! Còn dám chạy theo đàn ông đi chơi cả đêm nữa! Con có biết xấu hổ không hả Lục Phù Tang? Có còn liêm sỉ nữa không? Hừ! Những thứ đó con không có thì thôi đi nhưng con có thể nào biết đề phòng một chút không? Hả? Đàn ông rủ con đi du lịch có nghĩa là gì con biết không hả? Căn bản là người ta không có ý tốt gì hết, con hiểu chưa?!

- Mẹ sai rồi, không phải Hoắc Thận hẹn con mà là tự con chủ động mời anh ấy đi du lịch đấy!

Lục Phù Tang nhất định phải cải chính thay người ta.

- Con nói gì cơ?

Lục Dung Nhan tức giận quất cho con gái một roi:

- Con còn dám nói nữa à?

- Á!

Cô đau tới mức mày cau lại, trong mắt khó nén ấm ức:

- ...Con bảo thi cuối kỳ có tiến bộ nên đòi anh ấy dẫn lên Đại Lân chơi! Lúc đầu anh ấy không đồng ý nhưng con cứ bám lấy người ta mãi...

- Con... con! Mẹ thấy con muốn làm mẹ tức chết mới vừa lòng phải không?!

- Mẹ! Con và Hoắc Thận... bọn con trong sạch mà! Thật đó!

- Trong sạch sao? Con dám nói mình không thích nó à?

- ...

Lục Phù Tang im bặt.

- Im lặng là đồng ý! Xem đi! Con thích nó, đúng không hả?

- Thích thì sao chứ! Thật ra Hoắc Thận rất tốt mà mẹ...

- Tốt thế nào cũng không được! Con có biết mình mới bao nhiêu tuổi không? Hả? Sang năm con còn phải thi đại học đấy! Con còn thời gian yêu đương nữa à? Trừ khi con không muốn học hành gì nữa!

- Con muốn đi học!

Lục Phù Tang đặt cuốn sách trên tay xuống:

- Không phải con vẫn đang chăm chỉ học hành sao mẹ? Dù con thích Hoắc Thận nhưng con cũng đâu có làm lỡ dở bài tập trên lớp! Ngược lại nhờ anh ấy dạy thêm mà thành tích của con mới tăng đột biến như thế đấy! Không phải lần này điểm thi của con trong top hai mươi rồi sao mẹ? Con hứa với mẹ kỳ sau sẽ cố gắng lọt vào top ba! Sau này cũng sẽ thi vào một trường đại học danh tiếng! Con rất nghiêm túc thưa mẹ! Phải! Con biết mình còn nhỏ, có lẽ chưa đến tuổi ba mẹ nghĩ có thể yêu đương nhưng giờ con thích người ta thì phải làm sao? Vì sợ ba mẹ lo lắng nên con còn không dám yêu anh ấy, thích đến thế mà tỏ tình con còn không dám nữa! Thật sự con chỉ thích thầm anh ấy thôi...

- Con chưa tỏ tình với nó? Thật sao?

- Thật mà!

Lục Phù Tang gật mạnh đầu.

- Nâng sách cao lên! Ai cho con đặt xuống!

Lục Dung Nhan chỉ quyển sách bị đặt trên đất.

Lục Phù Tang vội ngoan ngoãn cầm sách giơ lên cao quá đầu.

- Con hứa không làm ảnh hưởng học hành mà, được không mẹ?

- Đó không phải là trọng điểm, con hiểu không? Mẹ tức đến thế, vì... vì sợ con bị làm sao thôi! Không cần biết là trái tim hay thân thể con! Mẹ nói thế con có hiểu được không?

- ...

Lục Phù Tang gật đầu:

- Mẹ sợ con và anh ấy... làm chuyện đó phải không?

- Có không? Có phải con và nó làm chuyện đó rồi không?

Lục Dung Nhan vội hỏi.

Lục Phù Tang lắc đầu như trống bỏi, khuôn mặt bé xíu đỏ bừng lên:

- Không có! Không có đâu! Thật sự không có...

- Không có thật chứ?

- Thật ạ!

Lục Phù Tang gật đầu khẳng định:

- Con thề con hứa con đảm bảo đó!

Cô còn lầm bầm thêm:

- Hoắc Thận là người đàn ông đàng hoàng, con còn chưa trưởng thành mà, sao anh ấy có thể ra tay được chứ...

- Haizz...

Lục Dung Nhan thở dài:

- Đúng là con gái lớn như bom nổ chậm! Quỳ thêm một tiếng cho mẹ!

Nói xong Lục Dung Nhan lập tức quay người vào thư phòng.

Lục Phù Tang khổ sợ kêu lên:

- Mẹ ơi, quỳ nữa là chân con gái mẹ què luôn đó!

- Què càng tốt! Để xem con còn dám chạy lung tung không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.