Lục Phù Tang mê mang nhìn y.
Lúc này nhân viên sân ga đã chạy tới chỗ hai người:
- Thôi, đừng nói nhiều nữa, nhanh lên tàu đi, sắp chạy rồi đấy!
Hoắc Thận buông tay Lục Phù Tang ra.
- Tôi đi đây!
Nhìn kỹ cô một cái sau đó y xách ba lô trèo lên tàu hỏa.
- Hoắc Thận —
Lục Phù Tang gọi to tên y.
Tiếng đầu máy rú lên, nhìn bóng Hoắc Thận biến mất trong toa xe gần như Lục Phù Tang không cần nghĩ ngợi đã nhanh chân chạy lên theo.
Cô vừa lên tới thì cửa khoang đóng lại, tàu chậm rãi lăn bánh.
Hoắc Thận thấy Lục Phù Tang đi theo thì rất kinh ngạc:
- Sao em lại theo lên đây?
- Em chưa trả lời câu hỏi của anh mà!
Lục Phù Tang đáp rất thản nhiên.
Hoắc Thận bật cười, y bất đắc dĩ nhìn cô:
- Em gọi điện trả lời tôi cũng được mà, giờ tàu chạy rồi em không xuống được ngay đâu.
Lục Phù Tang giơ tay, giống như đứa trẻ sợ bị bỏ rơi mà kéo tay áo y, ấm ức nói:
- Hoắc Thận, em sẽ chờ anh về, thế nên... anh nhất định phải về nhé, được không?
- Tôi sẽ trở về!
Hoắc Thận trịnh trọng hứa với cô như thế.
Sau đó cầm tay cô dắt về phía toa xe của mình.
Trong xe còn có mấy người lính cùng đường, đều là lực lượng được điều đến thành phố T.
Hoắc Thận giới thiệu đôi bên với nhau, Lục Phù Tang có cảm giác ánh mắt họ nhìn mình đều rất quái dị, cứ như từ cô mà họ đọc được tin kinh thiên động địa nào ấy.
Hoắc Thận để cô ngồi xuống chỗ của mình còn bản thân lại đứng ngay bên cạnh.
Cậu lính tên Tiểu Sâm ngồi cạnh cô cười bảo:
- Chị dâu, chị tốt thật đó, đường xa thế mà còn tự mình đi đưa anh ấy nữa. Hoắc sư trưởng đúng là có phúc!
- Còn phải nói à! Đúng là làm người ta hâm mộ chết được!
- Các cậu gọi ai là chị dâu hả?
Hoắc Thận tức giận đạp Tiểu Sâm một cái, nhưng Lục Phù Tang nhận ra y cũng không dùng mấy sức.
Cô bị họ trêu chọc đến mức đỏ cả mặt, tiếng “chị dâu” kia lại càng khiến cô ngại ngùng hơn gấp bội.
Hoắc Thận cúi đầu nhìn Lục Phù Tang:
- Trạm sau chúng ta xuống tàu.
- Dạ?
Cô ngẩng đầu nghi hoặc nhìn y.
- Dạ thưa cái gì?
Hoắc Thận nheo mắt:
- Chẵng lẽ em định theo tôi đi thành phố T đấy à?
- ...Em mua vé đi thành phố T mà, với lại em... không phải em đang nghỉ sao? Dù gì mai cũng có phải đi học đâu.
- Không đi học cũng không được!
Hoắc Thận rất kiên quyết:
- Em mà theo tôi đến thành phố T chắc ba mẹ em tưởng tôi bắt cóc con gái mình thật mất. Lần trước quỳ bàn giặt chưa sợ à, lần này muốn quỳ gì nữa? Sầu riêng sao?
Hoắc Thận vẫn chưa quên vết thương trên đầu gối cô, nhưng dấu bầm xanh tím đều là do bàn giặt tạo thành, đến giờ y vẫn đau lòng không nguôi đấy!
Y không muốn cô nhóc này vì mình mà phải chịu tội thêm lần nữa!
- Ga sau phải xuống rồi mua vé quay về! Chuyện này không bàn nữa.
Thái độ của Hoắc Thận rất cứng rắn, căn bản không có bất cứ cơ hội thương lượng nào.
- ...Ừm
Lục Phù Tang không cãi lại được nên đành gật đầu đồng ý.
Trạm sau cũng không xa, thậm chí cô còn thấy quá gần, chỉ mất có một giờ là tới rồi.
Thấy y vì nhường chỗ cho mình mà phải đứng thì lòng cô rất băn khoăn, nhưng nếu chính mình nhường chỗ lại chắc chắn y không cần. Thế nên cô ngồi lui vào trong một ít để chừa nửa chỗ lại cho y rồi kéo áo người đàn ông này:
- Cùng ngồi đi! Chỗ này ngồi ba người được mà.
- Đúng đúng! Hoắc sư trưởng cùng ngồi đi ạ.
Cậu lính ngồi trong cùng cũng cố ngồi sát vào trong hơn một chút.
Thật ra vừa rồi họ cũng muốn nhường chỗ nhưng Hoắc Thận đều không đồng ý.
Y chỉ lắc đầu:
- Không cần.
Sau đó y còn kéo Lục Phù Tang ra ngoài:
- Em ngoan một chút đi.
Sắc mặt y cực kỳ nghiêm túc.
Lục Phù Tang không biết nói gì nữa.
Cô có điểm nào không ngoan à? Rõ ràng chỗ nào cũng ngoan đến không tưởng nhé! Chỉ là cô có lòng muốn kiếm chỗ cho y ngồi xuống thôi mà!
- Hay em trả chỗ cho anh nhé? Anh cứ đứng thế này em áy náy lắm.
Hoắc Thận nhíu mày:
- Lời vừa rồi cần tôi lặp lại lần nữa sao?
- ...
Được rồi!
- Tôi là quân nhân, bình thường huấn luyện không phải chỉ đứng một lát như vậy đâu, em đừng để tâm.
Y còn bồi thêm một câu nữa.
- Được rồi! Nếu vậy em không khách sáo đâu!
- Ai cần em khách sáo chứ?
- Hứ!
...
Một tiếng rất nhanh đã trôi qua.
Tàu hỏa dừng lại cũng là lúc Lục Phù Tang phải xuống.
- Đi thôi!
Hoắc Thận nắm tay cô rồi kéo xuống tàu.
Cô chào tạm biệt mấy người lính rồi mới ngoan ngoãn đi.
Hoắc Thận dắt tay cô, đi len qua đám người, về phía cổng ga.
- Anh không cần tiễn đâu, mau lên tàu đi! Tàu chỉ dừng ở ga này hai phút thôi, đừng để lỡ chuyến!
Lục Phù Tang còn khuyên Hoắc Thận mau chóng lên tàu nữa.
Nhưng y vẫn không buông tay cô ra mà thậm chí còn siết chặt hơn:
- Giờ đừng để ý tôi, trước tiên tự lo cho mình đi!
- Em không sao thật mà! Người cần đi gấp cũng có phải em đâu.
Đang nói chuyện thì tiếng còi tàu lại rú lên, Lục Phù Tang sốt ruột vỗ tay Hoắc Thận để nhắc nhở:
- Anh đi mau, tàu sắp chạy rồi kìa!
Thế nhưng y vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh!
- Tôi đâu có định lên tàu.
- Hả?
- Em nghĩ tôi có thể bỏ mặc mình em ở thành phố xa lạ này sao? Có thể để em một mình lên tàu về nhà chắc?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Phù Tang sáng bừng lên:
- Chẳng lẽ anh định đưa em về à?
- Không thì sao?
- ...Thế chẳng phải em gây thêm phiền phức cho anh rồi sao?
Dù rất vui nhưng cô cũng không muốn Hoắc Thận vì mình mà vất vả quá:
- Thật ra em ổn mà, mình em về là được rồi!
- Tàu chạy rồi.
Y bình thản tường thuật sự việc.
Cô quay đầu nhìn lại thì chuyến tàu họ vừa đi đã bắt đầu lăn bánh rời ga.
Thấy thế cô mới tươi cười nắm tay Hoắc Thận:
- Thế em không khách sáo nữa đâu! Anh đưa em về nhé!
Nếu vậy cô lại có thêm một giờ ở bên cạnh y! Thật tuyệt!
Hoắc Thận dẫn Lục Phù Tang ra cửa soát vé rồi mua vé quay về.
Nửa tiếng sau tàu mới xuất phát.
- Ăn sáng chưa?
Y chợt nhớ ra cô nhóc này vội vàng chạy tới tiễn mình thế, sợ là đến bữa sáng cũng không kịp ăn rồi.
Quả nhiên Lục Phù Tang lắc cái đầu nhỏ:
- Chưa ạ.
Vừa nghe tin y phải đi bảo cô làm sao còn tâm trạng mà ăn uống gì nữa chứ!