Trước đây, Phù Tang vẫn cho là mình không phải là loại người đa sầu đa cảm, cũng không biết vì sao, mỗi khi nghĩ đến việc sẽ không được gặp y trong khoảng thời gian dài, cô liền muốn khóc...
Nhưng mà cũng may, cô đã nhịn được!
Cho đến khi chiếc taxi chở Hoắc Thận rời khỏi tầm mắt của cô, Phù Tang mới chịu để những giọt nước mắt đang ẩn nhẫn chảy ra.
..........................................
Sau khi tiễn Hoắc Thận, Phù Tang liền đi đến nhà họ Lâu tìm Thần Hi.
Hai cô bé ngồi vắt chéo chân trên ban công nhỏ ngoài trời bên ngoài phòng, trước mặt là đống đồ ăn vặt chồng chất như núi.
Phù Tang hoàn toàn hóa nỗi đau buồn thành cơn thèm ăn, không ngừng nhét khoai tây chiên, ô mai... vào miệng.
- Tang nhi, chị đừng ăn nữa! Đã ăn bao nhiêu rồi chứ!
Thần Hi nhìn hai túi bóng trước mặt đã sạch trơn, chậc chậc lưỡi:
- Đây đều là đồ ăn vặt, hàm lượng calo rất cao! Chị mà cứ ăn như thế, đến lúc Hoắc Thận trở về chị cũng đã mập thành heo rồi!
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, thật sự có hiệu quả, Phù Tang nghe vậy, vội vàng liền đem gói khoai tây chiên đang ăn dở vứt đi:
- Không ăn.
- Em biết chị khó chịu, nhưng có khó chịu đến đâu chị cũng không nên hóa nỗi đau buồn thành cơn thèm ăn như vậy được! Người ta không phải đã bảo, ngày sinh nhật chị sẽ trở về sao, cũng không còn lâu nữa, chỉ còn hơn một tháng thôi mà.
- Hơn một tháng...mà thôi.
Phù Tang xụ mặt, cảm thấy có chút mất mát.
Từ khi cô biết Hoắc Thận cho đến nay, họ chưa bao giờ phải cách xa thời gian dài như vậy cả!
- Chị nhìn chị xem, chưa gì đã hồn bay phách lạc rồi! Thật không có tiền đồ!
Thần Hi chê cười cô.
- Em thì hiểu cái gì! Em cũng chưa từng yêu, ngay cả cảm giác thích một người như thế nào em cũng không biết được đâu!
- Em không hiểu, bây giờ em cũng không muốn hiểu!
Thần Hi dáng vẻ ngây thơ.
Phù Tang hâm mộ nhìn cô:
- Thật tốt bao nhiêu! Không thích một người, cũng sẽ không có cảm giác lo được lo mất như chị...
Thần Hi thực sự không thể hiểu nổi cảm giác đau đớn của sự ly biệt trong lòng Phù Tang ngay lúc này, bởi vì từ trước đến nay cô chưa từng ly biệt với những người thân quan trọng của mình, cô lấy một miếng ô mai rồi đưa vào miệng, nhẹ nhàng nhấp miệng, chua đến nỗi cô phải nhíu chặt mày, cô hỏi Phù Tang:
- Tang nhi, sau khi Hoắc Thận đi, chị cảm thấy chị và anh ta còn có thể sao?
- Em cảm thấy như thế nào?
Câu hỏi này của Thần Hi đúng là đang hỏi khó cô.
Cô cũng đang suy nghĩ miên man về vấn đề này.
Sau khi y đi, hai người bọn họ, thật sự còn có thể sao?
Phù Tang chống cằm lên chiếc gối đang ôm trong ngực, lẩm bẩm nói ra:
- Em nói xem, sau khi anh ấy đi rồi, anh ấy có quên chị không, dù gì chị cũng không là ai đối với anh ấy, cùng lắm thì cũng chỉ là bạn bè? Hơn nữa, bọn chị cũng mới quen biết trong một thời gian ngắn...
Thật sự, Phù Tang càng nghĩ càng tuyệt vọng.
- Ô kìa! Sao chị có thể nghĩ như vậy chứ! Chị Phù Tang của em là ai cơ chứ? Hấp dẫn như thế, sao anh ta có thể quên chị chứ? Hơn nữa, nếu anh ta dám quên chị, em sẽ giới thiệu anh trai em cho chị! Thế nào? Không lỗ chứ!
- ... Lâu Thần Hi, đừng ghép cặp linh tinh, cẩn thận anh em nghe được, em lại bị nhéo tai đấy!
- Ai ghép cặp linh tinh chứ?
Đang nói, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp cắt ngang cuộc hội thoại giữa hai người bọn họ.
Hai người theo bản năng quay đầu lại. Chỉ thấy một bóng dáng cao lớn ở cửa đi từ bên ngoài vào.
Người tiến vào phòng chính là người anh tốt bụng mà Thần Hi vừa nói ra, Lâu Nhật Lâm. Anh đã 19 tuổi, cao 1m88, thân hình cao và thẳng giống như cây tùng bách, người đứng trước mặt thật giống như hạc đứng trong bầy gà.
Mà nhất là ngũ quan của anh. Hai hàng lông mày kiếm, mắt sáng như sao, mũi cao và thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm đến nỗi không ngừng khơi dậy suy tư của các cô gái.
Tất cả những người quen biết với Lâu Nhật Lâm đều biết rằng, anh có một đôi môi đủ cho các cô gái si mê, không biết có bao nhiêu cô gái ngây thơ đều mơ ước có được một nụ hôn của anh, nhưng tất cả mọi người cũng đều biết rằng, Lâu Nhật Lâm anh hầu như không gần gũi với phụ nữ.
Cái gọi là “hầu như” có nghĩa là… dù cuộc sống của bạn có nhiều quy tắc đến thế nào, kiểu gì cuối cùng cũng có một chút thứ gọi là “ngoài ý muốn”
Mà cái ngoài ý muốn của Lâu Nhật Lâm chính là em gái của anh, Lâu Thần Hi.
Tất cả mọi người đều biết, Lâu Nhật Lâm chính là điển hình của việc bảo vệ em gái đến phát cuồng.
Anh đối với tất cả các cô gái trong trường, cho dù là hoa khôi, cũng chỉ luôn keo kiệt bày ra một nụ cười.
Thậm chí có người từng hoài nghi, Lâu Nhật Lâm anh có phải căn bản không hề biết cười, nhưng cho đến khi nhìn thấy Lâu Thần Hi đứng trước mặt Lâu Nhật Lâm, tất cả mọi người mới chợt hiểu ra, vốn dĩ Lâu Nhật Lâm không phải là không thể cười, mà không thể cười với bất cứ cô gái nào khác ngoài Lâu Thần Hi.
- Anh Nhật Lâm!!
Phù Tang niềm nở vội hô lên một tiếng:
- Anh đến rất đúng lúc, em gái tốt của anh lại bắt đầu kết giây Nguyệt lão cho chúng ta đấy!
- Em nào có!
Thần Hi không thừa nhận.
Cuối cùng, lại hỏi Lâu Nhật Lâm đang tiến vào:
- Anh, anh đến sao không gõ cửa!
- Anh có gõ, nhưng hai người không ai để ý đến anh, anh không thể làm gì khác ngoài đẩy cửa đi vào.
Lâu Nhật Lâm nói xong liền cúi người xuống, đặt dĩa hoa quả đã được gọt sẵn trước mặt hai người, lại nhìn thấy những vỏ túi khoai tây chiên chất đống trên sàn, ánh mắt lại liếc sang Lâu Thần Hi:
- Ăn ít đồ ăn vặt một chút, dạ dày em vốn dĩ đã không khỏe.
- Không phải là em ăn.
Thần Hi giải thích, vừa chỉ tay vào Phù Tang ở đối diện:
- Đều là Tang nhi ăn.
- Đúng thế! Anh Nhật Lâm, là em ăn hết đấy.
Phù Tang vội nhận tội.
Cô biết, ngày thường Lâu Nhật Lâm quản em gái tương đối nghiêm ngặt, Thần Hi cũng rất sợ anh trai mình, cho nên lúc này, cô với vai trò là một người bạn tốt cũng nên gánh vác thay, hơn nữa gói khoai tây chiên này cũng là một mình cô ăn hết một nửa.
Lâu Nhật Lâm nhìn Phù Tang một chút:
- Em cũng ăn vừa thôi.
- Được!
Phù Tang ngoan ngoãn gật đầu một cái.
- Anh ra đây.
Lâu Nhật Lâm nói xong, liền ra khỏi phòng Thần Hi, cũng không quên giúp hai cô đóng cửa phòng lại.
- Anh Nhật Lâm đúng là không tệ! Thật đẹp trai! Giống ba em, phải không?
Phù Tang nhịn không được bình luận một câu.
- Mẹ em chắc chắn sẽ không thích nghe những lời này của chị! Có gì bất ngờ đâu, anh em giống ba mới đẹp trai như vậy chứ!
- Này! Em đừng có dệt chuyện nhá! Chị chỉ cảm thấy anh Nhật Lâm không giống với dì Mộ Sở lắm! Chẳng lẽ em thấy giống sao?
- Không giống! Em cảm thấy anh ấy không giống gì với ba mẹ cả, nhưng đều có một điểm tương đồng, đó là bọn họ đều rất đẹp!
- Được rồi! Nhìn dáng vẻ tự luyến của em kìa!
- Tang nhi, thực sự em rất muốn chị và anh em thành một đôi! Như vậy thì tốt biết bao, về sau chúng ta còn có thể là người một nhà! Nhưng mà, tại sao chị lại không rung động với anh ấy! Anh em không đủ đẹp trai sao? Hay là anh em cảm thấy chị không đủ xinh đẹp?
Phù Tang trợn trừng mắt:
- Lâu Thần Hi, em thật sự cho rằng tình cảm là trò chơi mang giá trị nhan sắc ra quyết định sao? Hơn nữa, nếu chị mà không xinh đẹp thì trên đời này làm gì có ai xinh đẹp nữa! Sự tự tin này, Lục Phù Tang chị vẫn phải có.