Phù Tang dùng hết sức bình sinh, cuối cùng mới đẩy được Du Thần ở trước mặt ra.
- Du Thần, anh đừng làm vậy!
Bị Du Thần cưỡng hôn khiến cho Phù Tang có chút bực bội, lúc này đôi lông mày của cô đã nhíu lại, đôi môi nhếch lên, gương mặt xinh đẹp của cô lại nhuộm thêm lớp đỏ ửng làm mê lòng người, không biết là do xấu hổ hay do tức giận nên mới đỏ mặt như vậy.
- Tôi biết chuyện này là do tôi xử sự không đúng, là lỗi của tôi. Tôi không nên viết thư cho anh, càng không nên mới viết thư cho anh chưa được bao lâu thì đã thay đổi rồi, nhưng mà……cho tôi xin lỗi.
Phù Tang lui lại hai bước để giữ khoảng cách an toàn với cậu ta, đến phút cuối cũng không đưa tay ra nhận bó hoa hồng của cậu ta.
- Du Thần, tôi đã có người tôi thích rồi, nhưng người đó thật sự không phải là anh……
Phù Tang mím nhẹ môi do dự một lúc mới nói tiếp:
- Anh cũng có thể nghĩ tôi là con người ba phải, đứng núi này trong núi nọ nhưng tôi vẫn phải nói ra! Tôi nhất định phải nói ra! Tôi thích anh ta! Lúc trước tôi đột nhiên bị bọn người xấu bắt đi, bắt đến Bách Hội Môn, tôi nghĩ chuyện này chắc ít nhiều gì mọi người cũng có nghe qua, lúc đó là do anh ta, người đàn ông đó đã cứu tôi ra khỏi biển lửa, thậm chí……ngay cả mạng sống cũng không màng tới. Tôi biết anh ta cứu tôi chỉ vì trách nhiệm của công việc, là nghĩa vụ và trách nhiệm của những người đặc chủng binh, nhưng như vậy thì sao chứ? Tôi đã thích anh ta rồi! Đã thích một người đàn ông có thể vì chính nghĩa mà quên đi bản thân mình! Tuy anh ta đã đi rồi, tuy anh ta đã từ rất lâu rất lâu rồi không liên lạc với tôi, nhưng……tôi vẫn cứ thích anh ta! Tôi còn muốn đợi anh ta nữa……
Nhắc đến Hoắc Thận đã lâu không gặp, nhớ lại quãng thời gian họ đã cùng nhau trải qua, sóng mũi của Phù Tang chợt thấy cay cay, nhưng cô vẫn cong miệng nở nụ cười với Du Thần.
- Du Thần, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã để lại một kỉ niệm thật tốt cho tuổi thanh xuân của tôi, tuy tôi đã không còn cách nào để đáp trả lại tình cảm của anh dành cho tôi nhưng tôi hi vọng, sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn với nhau……
Vậy là Phù Tang đã từ chối lời tỏ tình của Du Thần!
Từ chối lời tỏ tỉnh của nam thần!
Lúc đó, ở dưới tòa kí túc xá nữ bỗng nhốn nháo hẳn lên!
Du nam thần mà ngày đêm họ mong nhớ lại bị Lục Phù Tang từ chối một cách đáng thương đến như vậy!! Đúng là tốt số mà không biết hưởng mà!
- Cô ta tưởng cô ta là ai chứ! Tỏ tình với cô ta mà còn dám từ chối!
- Không phải chứ! Thật sự nghĩ mình là nữ thần vạn người mê sao……
- Trời, xem ra lần này nam thần Du thật sự bị tổn thương thật rồi!
- ……
Phù Tang cố gắng xem những lời nói đó thoáng qua tai thôi, không để tâm trong lòng.
Cô nhìn lấy Du Thần đang buồn rầu ở phía đối diện của mình, cô mím nhẹ môi:
- Tôi xin lỗi!
Nói xong cô quay người lại, chạy thẳng vào trong kí túc xá của mình.
Du Thần cầm bó hoa hồng đứng yên tại chỗ rất lâu mới chịu quay người lại rời đi, trước khi đi cậu ta đã đem bó hoa hồng trong tay tặng cho người con gái ở phía trước.
Người con gái đó nhận được mà cảm thấy bất ngờ, gương mặt tươi vui hẳn lên nhưng Du Thần ở trước mặt ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, liền từng bước rời đi.
An Ninh đã sớm ở trên lầu nhìn thấy mọi việc xảy ra ở bên dưới, cô ấy còn tưởng hai người họ nhất định sẽ thành đôi, nhưng không ngờ Lục Phù Tang lại làm mọi chuyện thay đổi như vậy.
Con nhỏ này!
Trong ánh mắt tám chuyện của mọi người, Phù Tang chạy thẳng lên lầu, An Ninh ở trên cầu thang đã gặp được cô, hai người nhanh chóng đi về phòng kí túc xá.
Trên đường đi có rất nhiều nữ sinh trong kí túc xá ló đầu ra để xem thử rốt cuộc Phù Tang là ai mà lại làm mưa làm gió nãy giờ.
- Nhìn gì mà nhìn? Đi ra đi ra! Không có gì để xem, không có gì hết!!
An Ninh quơ quơ tay hàm ý cho những người nữ sinh tám chuyện kia mau chóng rời đi.
Những nữ sinh đó hậm hực bỏ vào trong phòng của mình.
- Phù Tang, cậu làm gì vậy? Nam thần Du tỏ tình với cậu mà cậu cũng từ chối?! Cậu có bị bệnh không?
An Ninh vừa dứt lời đã đưa tay ra sờ lên trán của Phù Tang.
- Mình nhớ hồi đó cậu cũng thích Du Thần lắm mà?
- Cậu cũng biết nói, là hồi đó mà……
- Nên bây giờ không thích nữa?
Phù Tang lắc lắc đầu coi như đã trả lời rồi.
An Ninh thở dài một cái.
- Không còn thích thì cũng hết cách rồi! Được rồi, không thích thì đừng nhận lời nữa! Cũng không phải là chuyện gì to tát! Giờ chúng ta học hành là quan trọng nhất, học hành là quan trọng nhất!
- À!
Phù Tang đưa ra hộp bao cao su mà cô ấy tặng cho mình, cố ý liếc cô ấy một cái.
An Ninh cười ha hả với cô.
- Không sao, mình đã xem qua hạn sử dụng rồi, có thể để dành đến 2 năm lận! Thật đó!
Hai người cứ thế nói chuyện trên trời dưới đất với nhau, An Ninh cũng đã quên mất chuyện lúc nãy có nhận dùm Phù Tang cuộc ‘điện thoại quấy rối’.
Phù Tang trở về kí túc xá, nhìn chiếc điện thoại vẫn không chút động tĩnh gì ở trên bàn.
Vẫn như cũ không có gì hết, không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn!
Thôi bỏ đi! Có lẽ y thật sự quá bận, cuộc sống của đội đặc chủng binh phải được bảo mật kĩ lưỡng, thế nên cô không nên quá để tâm mới phải!
Sinh nhật mà! Năm nào cũng có thôi!
Với lại đợi lần sau y trở về, mới kêu y bù đắp lại cho mình cũng được thôi!
Chỉ là, Phù Tang không biết lần sau đó là khi nào……
…………………………………………………………..
Chiếc xe quân đội đang chở Hoắc Thận từ từ tiến vào khu quân đội của thành phố S.
Cũng khá lâu rồi y không quay lại nơi này.
- Thả tôi ở sân tập luyện phía trước đi.
Hoắc Thận nãy giờ vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên lên tiếng.
- Đội trưởng, anh không nghỉ ngơi sao?
Binh sĩ nãy giờ cứ tưởng y đã ngủ rồi.
Hoắc Thận chỉ ‘Ừ’ một tiếng không trả lời thêm gì nữa.
Binh sĩ nói tiếp:
- Đã một giờ rồi mà anh còn đến sân tập luyện để làm gì nữa? Không nghỉ ngơi trước hả?
Hoắc Thận mở mắt ra nhẹ nhàng nhìn cậu ta một cái, dưới đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
- Sao cậu nói nhiều quá vậy? Dừng xe!
- ……Dạ!
Binh sĩ vội vàng đạp thắng dừng xe lại.
Chiếc xe dừng lại trước chỗ sân tập luyện.
Hoắc Thận mở cửa đi xuống, binh sĩ cũng vội mở khóa dây an toàn ra xuống xe đuổi theo y.
- Đội trưởng, hay là tôi đi với anh nha!
- Không cần!
Hoắc Thận lạnh lùng từ chối.
- Đội trưởng……
Binh sĩ không yên tâm.
- Cậu còn nói nhảm nữa tôi sẽ phạt cậu chạy 50 vòng sân tập luyện!
- ……
Binh sĩ đó nào dám hó hé thêm tiếng nào, vội nuốt lại lời đang tính nói ra, cũng không dám đuổi theo y nữa mà đứng yên tại chỗ, nhìn theo Hoắc Thận đi vào trong sân tập luyện.
Đương nhiên lúc này trong sân tập luyện đã sớm không có người rồi, tất cả những binh sĩ đã sớm nghỉ ngơi đi ngủ rồi, nhưng lúc này Hoắc Thận không có chút gì là buồn ngủ.
Y đi thẳng vào trong phòng tập đấm bốc, lấy đôi găng tay đấm bốc lên, đập ‘bụp bụp’ hai tiếng rồi bắt đầu đấm thật mạnh vào bao cát ở trước mặt.
Những cú đấm mạnh mẽ không ngừng đấm vào bao cát, cú đấm này chưa đấm xong lại tới cú khác mạnh mẽ đấm vào.
Hoắc Thận dùng hết sức mình đấm chỉ để giảm đi cơn tức giận ở trong lòng y.
Nhưng lúc này trong đầu của y cứ nghĩ về cảnh tượng dưới kí túc xá nữ, cảnh tượng cô bé đó đang trao nụ hôn nồng thắm cho người con trai khác!
Trước khi đến thành phố T, hôm đó ở trạm xe lửa, y thậm chí còn tưởng tâm tư của cô bé đó đối với mình cũng giống như tâm tư của mình đối với cô bé vậy, chỉ là hai người họ không ai chịu mở lời mà thôi!
Nhưng bây giờ xem ra tâm tư của họ không giống nhau, tất cả mọi chuyện đều do y tự suy diễn mà thôi!
Cũng có thể cô từng có ý với y nhưng tính cách của cô không vững, cũng như tình cảm mà hồi đó cô dành cho Du Thần vậy, loại tình cảm đó nói không còn là không còn!
Mà giờ cô lại quay lại với Du Thần!
Chuyện này cũng không có gì lạ, cũng không phải là không thể xảy ra! Chỉ là nối lại tình xưa với nhau mà thôi!