- Cô à, cô là người thân của Hoắc đội trưởng hả? Chuyện anh ta bị điều đi nơi khác không có báo lại với gia đình sao? Sao còn để cô đi một chặng đường xa xôi như vậy tới đây chứ?
Lính gác đó nhìn Phù Tang trông có vẻ không lớn tuổi lắm, cả người cô mệt mỏi nhìn mà thấy đau lòng.
Nghe lính gác đó nói như vậy, đôi mắt của Phù Tang bỗng chốc mờ đi, đột nhiên cô cảm thấy ủy khuất nên đôi mắt ươn ướt như sắp khóc đến nơi.
Cô ủy khuất, buồn bã.
Cô từ thành phố S xa xôi ngàn dặm chạy vội tới đây chỉ vì muốn nhanh chóng gặp được y, cô còn chưa kịp ăn gì nữa, thậm chí đến bây giờ một giọt nước cô còn không kịp uống nữa, nhưng ai ngờ……
Nhưng không ngờ, y đã sớm không còn ở đây nữa!
Còn y đã đi đâu cô cũng không biết nữa.
Y chưa bao giờ liên lạc với cô!
Vì chuyện quân sự mà cản trở đến tin tức hay là……
Thật ra y chưa bao giờ nghĩ đến chuyện liên lạc với cô!
Giây phút ở trạm xe lửa có lẽ nào là lần cuối gặp nhau?
Chỉ có cô vẫn còn ngây ngốc nhớ như in trong lòng.
- Cô ơi?
Thấy Phù Dung dường như muốn khóc, bọn lính gác như có chút không nỡ nên chạy tới dỗ dành cô.
Phù Tang ngẩng đầu lên mắt đỏ hoe, đè nén giọng mình hỏi lính gác.
- Có thể phiền anh cho tôi miếng nước không?
Lúc này giọng cô khô khan đến nỗi đau rát, ngay cả môi cũng sắp nứt da hết rồi.
Lính gác nghe xong liền vội vã.
- Cô đợi chút.
Người lính gác rời đi khoảng nửa phút, đi về phía trạm nghỉ ngơi cách đó không xa.
Rất nhanh đã quay lại, trong tay là một bình nước và một ít lương khô.
- Nè! Chắc cô cũng chưa ăn uống gì rồi đúng không?
- ……Cảm ơn.
Khóe mắt của Phù Tang có chút nóng ran, đưa tay ra nhận đồ ăn thức uống do lính gác đưa cho.
Cô mở chai nước suối ra, ngẩng đầu lên uống ‘ừng ực ừng ực’ từng ngụm lớn, rồi cảm ơn người lính gác, mới quay người đi về hướng lúc nãy đi tới.
Nơi này hoang vu xa xôi, Phù Tang muốn ở nơi đây bắt taxi cũng là chuyện hơi khó.
Cô ngồi chòm hỏm ở bên đường, nhìn mặt trời đang dần dần từ từ xuống núi, cho đến khi bầu trời tối lại hẳn, cuối cùng cô cũng không đợi được chiếc xe nào hết.
Rốt cuộc cũng là những người lính canh gác ở phía cửa không nhịn được nữa, gửi tin đến cho thủ trưởng cấp trên, chỉ một lát liền có binh lính chạy ra đón tiếp.
Lúc này khiến cho những người lính gác và Phù Tang có chút bất ngờ, liền hỏi thăm mới biết Lục Ngạn Sinh đã sớm gọi điện qua để nhờ vả lãnh đạo ở bên này.
Cũng đúng thôi! Một mình một cõi tự ý chạy đến đây, ba mẹ của cô làm sao có thể không làm những chuyện để phòng hờ chứ.
- Chào cô, cô theo chúng tôi vào trong trước đi! Giờ cũng đã trễ rồi, cô hãy ở trong khu tiếp khách của quân đội nghỉ ngơi một đêm trước, nếu muốn đi cũng đợi sáng mai hãy đi!
- Đúng đó đúng đó!
Người lính gác vội vã gật đầu.
- Hay là đợi sáng mai rồi mới đi đi! Cô cũng là con gái, ở đây sẽ an toàn hơn.
Phù Tang lắc lắc đầu, sau đó xoay người lại hỏi vị lính mới tới một câu:
- Thật sự Hoắc Thận đã không còn ở đây sao?
Người lính trước mặt trên mỗi bên vai đều có ba sao, vậy là quân hàm thượng tá rồi.
Hỏi anh ta chắc tin tức sẽ không sai đâu!
Vị thượng tá đó gật gật đầu.
- Nửa tháng trước đội trưởng Hoắc đã rời khỏi đây rồi.
- ……
Phù Tang mím chặt đôi mổi, gương mặt đã trắng bệch thêm vài phần.
- Hay là như vậy đi……
Dáng người thẳng đứng toàn thân mặc quân hàm một xanh đưa ra lời đề nghị:
- Giờ tôi giúp cô liên lạc với anh ta, xem hiện giờ anh ta đang ở khu quân đội nào, nếu cô thật sự còn muốn gặp anh ta, sáng sớm mai đặt vé xe lửa đi kiếm anh ta vẫn còn kịp.
- Có thể liên lạc với anh ta sao?
Lúc nãy ánh mắt của Phù Tang vẫn còn buồn rầu mà giờ bống lóe sáng lên.
- Có thể chứ!
Vị thượng tá đó gật gật đầu.
- Lúc anh ta ở chỗ của chúng tôi, nhiệm vụ cũng khá quan trọng mà tính bảo mật lại cao! Mới hai hôm trước chúng tôi cũng có liên lạc với nhau! Giờ anh ta rãnh rỗi lắm! Anh ta đang trong thời gian nghỉ phép, hình như anh ta vừa mới thăng quan tiến chức đó! Còn cụ thể ở đâu thì tạm thời vẫn chưa định đoạt.
- Mấy hôm nay anh ta đang nghỉ phép sao?
- Đúng vậy! Nên chúng tôi mới thấy lạ đó, sao cô lại một thân một mình chạy đến khu quân đội ở đây vậy? Thủ trưởng Lục ở nhà đang lo cho cô lắm đó!
Những lời sau đó của thủ tướng, một chữ Phù Tang cũng không nghe lọt được.
Cô chỉ nghe được một câu đó chính là……
Lúc này Hoắc Thận đang trong thời gian nghỉ phép!
Sao y đang được nghỉ phép mà cũng không chịu liên lạc với mình chứ? Vậy sao bản thân mình gọi cho y mà lúc nào cũng không gọi được chứ?
Tại sao vậy? Còn tại sao cái gì nữa chứ?!
Là cô quá ngốc! Là cô quá ngây thơ cứ nghĩ người ta sẽ xem trọng mình!
Thật ra y đã sớm quên đi cô từ lâu rồi!
Kết quả như vậy đáng lẽ Phù Tang đã sớm đoán được rồi, chỉ là bản thân cô không muốn thừa nhận mà thôi! Chỉ là không đâm đầu vào tường, chưa thấy máu nên cô mới không nguyện đi tin!
Mà lúc này sự thật cuối cùng cũng được phơi bày trước mặt Phù Tang, tuy có chút đau nhưng ít ra cô cũng đã chấp nhận sự thật tàn nhẫn này.
- Đi thôi! Vào trong trước đi, tôi sẽ giúp cô liên lạc với Hoắc Thận.
Thủ tướng nói xong liền đi tới giúp Phù Tang xách hành lý, nhưng liền bị Phù Tang từ chối.
- Không cần đâu, cảm ơn! Giờ tôi đi liền.
Cuối cùng cũng đã biết được sự thật rồi, sao cô còn ở lại đây tiếp tục làm phiền người ta chứ?
Cho dù có gọi điện thoại qua đó, liên lạc được với y, cô có thể nói gì với y chứ? Nói bản thân mình không ngại đường xa, xách theo đồ đạc, một mình khờ khạo chạy đến đây tìm y ư? Vì muốn được nhanh chóng gặp được y, thậm chí bỏ thời gian ăn cơm uống nước cô cũng cảm thấy tốn!
Y sẽ có phản ứng như thế nào chứ? Có lẽ sẽ coi cô như kẻ ngốc mà cười nhạo!
Nhớ mãi không quên, nhất định sẽ có hồi đáp.
Nhưng hồi đáp mà cô muốn không phải là như vậy!
Cái cô muốn chính là…… hai bên sẽ đến với nhau.
Nếu không phải như vậy thì tiếp tục đợi chờ thì được gì chứ?
Làm như vậy chỉ làm khó người ta và làm bản thân mình rẻ mạc hơn mà thôi!
Đó giờ Lục Phù Tang là người không thích khiến bản thân trở nên rẻ mạc, giờ đây đã đi đến nước này rồi, đối với cô mà nói là quá đủ rồi! Đủ lắm rồi!
Cô ngẩng cao đầu lên, nở nụ cười với vị thủ tướng trước mặt, nụ cười của cô dưới ánh hoàng hôn càng sáng lạn hơn nhưng lại thêm phần bi thương, cô nói:
- Tôi phải về nhà.
Bốn chữ như vậy nhưng lại hiện lên vẻ kiên quyết.
Thủ tướng ngẩn người ra, sau đó mới gật đầu nói:
- Được thôi! A Khôn!
Thủ tướng nói xong liền gọi người lính ở phía sau mình.
- Cậu lấy xe đưa cô Lục ra trạm xe lửa đi, nhớ là phải giúp cô Lục mua luôn vé xe, ở đó cho đến khi tiễn cô Lục lên được đến xe lửa mới được về, đã rõ chưa?
- Tuân lệnh!
Người lính tên A Khôn vội vàng nhận lệnh.
Phù Tang vội vàng tỏ ý cảm ơn với mọi người, một lát sau A Khôn đã lái xe đến trước mặt cô, sau khi Phù Tang chào tạm biệt mọi người xong thì đi lên xe ngồi.
Không quay đầu lại nữa!
Cũng không dám nhìn lại.
Cô không dám quay đầu lại, không muốn quay đầu lại.
……………………………………………………………
Cho đến 5 giờ sáng ngày hôm sau, bầu trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nhưng Phù Tang đã mệt mỏi khắp người, xách theo hành lý mở cửa nhà ra.
Cô từ hôm qua đến bây giờ, suốt 24 tiếng đồng hồ, trong vòng một ngày vẫn không có một hạt cơm vào bụng, nhưng một chút đói cô cũng không cảm thấy, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi mà thôi……
Tinh thần và thể xác đều trở nên mệt mỏi!