Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 660: Chương 660




Hôm nay nhìn có vẻ yên ắng, mọi chuyện đều êm xuôi cho đến khi buổi tập luyện kết thúc.

- Ngoại trừ Lục Phù Tang ra thì những người khác đều giải tán đi!

Hoắc Thận thản nhiên hạ lệnh.

Phù Tang thật sự hết nói nổi, chỉ có thể trợn mắt chào thua.

Thật ra cô đã đoán được kết quả này từ trước rồi.

Hôm qua vẫn còn lại bốn vòng, dễ gì y chịu bỏ qua cho mình! Chắc chắn sẽ bắt mình chạy bù rồi.

Phó Lâm và Quả Nhi trao đổi ánh mắt với nhau, ngay cả Trần Sương vốn bênh Hoắc Thận cũng không khỏi lo lắng và nghĩ nhiều vì Phù Tang.

Những người khác đều lục tục giải tán, chỉ còn lại bốn cô gái trong phòng Phù Tang.

Hoắc Thận nhìn ba người khác, nheo mắt hỏi:

- Hôm nay không cần mua cơm giúp cô ấy à?

- Huấn luyện viên, anh lại muốn phạt Phù Tang à?

Phó Lâm bạo gan hỏi Hoắc Thận.

Hoắc Thận khẽ nhướng mày:

- Có vấn đề gì không?

Đương nhiên là có vấn đề rồi!!

- Báo cáo huấn luyện viên, hôm qua Phù Tang bị cảm nắng nên không khỏe, hôm nay phải dựa vào ý chí kiên cường mới có thể hoàn thành buổi huấn luyện, anh đừng phạt cô ấy nữa.

Phó Lâm mở to mắt nói dối.

- Vậy sao?

Hoắc Thận lại nhìn về phía Phù Tang.

Phù Tang thấy vậy thì cũng gật đầu, giơ tay xoa trán ra vẻ yếu ớt:

- Đúng vậy, bây giờ tôi còn đau đầu lắm.

Hoắc Thận cũng chỉ lạnh lùng nhếch môi:

- Nếu đã có thể dùng ý chí chịu được cả ngày thì thêm nửa giờ cũng chẳng sao cả!

Đậu xanh!!

Phù Tang thật sự muốn chửi tục!

Hoắc Thận cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, lúc này lại ngẩng đầu nói với ba người còn lại:

- Nếu các cô vẫn đứng đây chèo kéo thì sợ là chẳng còn cơm mà ăn đâu!

Phó Lâm xoắn xuýt cắn môi dưới.

Quả Nhi và Trần Sương cũng lộ vẻ khó xử.

Đúng vậy, huấn luyện cả ngày trời khiến mọi người đều mệt lả, lại hao nhiều năng lượng, lúc này họ đã đói đến mức bụng dán vào lưng luôn rồi.

Phù Tang nghe vậy thì sốt ruột đẩy bọn họ:

- Các cậu đi ăn mau đi! Đừng quên lấy cơm cho mình nhé, đi mau đi, không thì cả đám sẽ đói mất!

- Mình không đi!

Phó Lâm là người cứng đầu và trọng nghĩa khí nhất, cô nhìn Hoắc Thận với vẻ đề phòng, sau đó lại nhìn hai người còn lại, móc thẻ cơm của mình ra đưa cho Quả Nhi:

- Các cậu đi lấy cơm cho bọn mình, mình ở đây chịu phạt cùng Phù Tang.

Hoắc Thận nhướng mày, không ngờ mới khai giảng có hai ngày thôi mà Lục Phù Tang cô đã có thể quen được người bạn có nghĩa khí thế này.

- Có nghĩa khí là chuyện tốt, nhưng chưa chắc đã có kết cục tốt đâu, nhất là ở chỗ tôi!

Hoắc Thận đứng thẳng người, rũ mắt nhìn xuống Phù Tang:

- Muốn chịu phạt chung cũng được, cứ thêm một người thì tăng lên gấp đôi, mỗi người chạy tám vòng, cùng nhau bị phạt, thấy sao?

Hai chữ cuối là nhìn về phía Phó Lâm mà hỏi.

Phó Lâm tức giận, lại không dám nổi đóa lên, đành phải cắn răng nhịn:

- Huấn luyện viên, sao anh có thể làm vậy chứ?

- Lâm Tử, đừng bướng nữa! Cậu mau đi đi! Nếu cứ cương nữa thì chúng ta sẽ không có cơm ăn thật đấy!

Phù Tang khuyên Phó Lâm.

- Đúng đấy Lâm Tử, cậu đừng bướng nữa.

Quả Nhi cũng kéo Phó Lâm, sau đó nhìn Hoắc Thận rồi nói:

- Cậu ở đây thì chỉ làm hại Phù Tang bị phạt nặng hơn mà thôi.

- Nhưng nếu mình đi...

Phó Lâm nói đến đây thì lại nhìn Hoắc Thận, ánh mắt kia chẳng khác nào đang nhìn phần tử phạm tội.

Hoắc Thận nghi hoặc nhíu mày.

Mấy cô nhóc này làm gì đây?

Phó Lâm lại nhìn Phù Tang, cuối cùng mới khẽ gật đầu:

- Được rồi! Bọn mình đi lấy cơm cho cậu trước, cậu ở đây một mình phải cẩn thận một chút đấy, có biết chưa?

Cẩn thận? Cẩn thận cái gì cơ? Cẩn thận y à? Hoắc Thận bất mãn nhíu mày.

Hóa ra mấy cô nhóc này coi mình như dã thú đấy à.

- Đi đi!! Mình biết mà.

Lúc này ba người mới bịn rịn quay đi. Vừa đi vừa ngoái lại nhìn.

Lúc đi đến góc khuất, Phó Lâm chợt nhét thẻ cơm cho Quả Nhi:

- Các cậu đi lấy cơm giúp mình đi.

- Cậu làm gì thế? Còn định đi tiếp à? Không thấy huấn luyện viên dọa sẽ phạt gấp đôi sao? Cậu mà ra thì sẽ làm hại Phù Tang đấy!

- Đúng đấy!

Trần Sương cũng gật đầu phụ họa.

- Mình không có ra đó.

Phó Lâm đã nghĩ kỹ rồi.

- Mình nấp ở chỗ này! Nếu như huấn luyện viên dám làm gì bậy bạ với Phù Tang thì mình sẽ lao ra cứu bạn ấy! Chứ không thì lẽ nào bọn mình đi thật à?

- Cũng đúng nhỉ.

Quả Nhi sờ cằm:

- Mình cũng cảm thấy huấn luyện viên cố ý đuổi bọn mình đi đấy. Được rồi, cậu đứng ở đây trông chừng, bọn mình đi lấy cơm, có chuyện gì thì cứ gọi cho bọn mình nhé?

- Ừ, các cậu đi đi!

Phó Lâm ra dấu ok với Quả Nhi, sau đó lại nép sát vào góc theo dõi nhất cử nhất động của Hoắc Thận ở ngoài sân.

Hoắc Thận ở trong quân đội bấy lâu, nếu như chút cảnh giác này cũng không có thì đúng là làm nhục hai chữ quân nhân này của y rồi!

Hoắc Thận nhíu mày, nhìn Phù Tang hỏi:

- Không phải là bạn cùng phòng của cô ngây thơ cho rằng Hoắc Thận tôi có ý đồ gì với cô đấy chứ?

- Khó nói lắm!

Phù Tang cố ý ra vẻ khinh bỉ:

- Ngày nào anh cũng giữ tôi lại để huấn luyện riêng thế này, còn ân cần thắt dây lưng giúp tôi, ai mà biết anh có ý đồ gì với tôi hay không?

Phù Tang chắp tay sau lưng, ngẩng đầu thật cao, nhíu mày nhìn Hoắc Thận:

- Huấn luyện viên, anh có tin là chỉ cần anh giữ tôi lại thêm hai ngày nữa thì mọi người trong đội đều nghĩ thế không? đến lúc đó anh định xử lý kiểu gì hả?

Hoắc Thận nhếch môi cười lạnh:

- Vu khống huấn luyện viên, phạt chạy mười vòng! Cộng thêm hôm nay quần áo không nghiêm, chạy thêm mười vòng nữa! Tổng cộng hai mươi vòng, cộng thêm bốn vòng cô đã nợ nữa là hai mươi bốn vòng!! Chạy đi!!

- Anh...

Phù Tang bực mình chĩa vào mũi anh ta mắng to:

- Hoắc Thận, anh đừng có khinh người quá đáng!

Hoắc Thận vẫn thản nhiên trước lời lên án của Phù Tang:

- Đúng thế! Tôi đang khinh người quá đáng đấy, hơn nữa còn chuyên môn thích bắt nạt cô!

- Anh anh anh...

Phù Tang anh cả buổi trời nhưng vẫn không thể nói nổi một câu trọn vẹn, gương mặt tức đến mức đỏ bừng.

Cô ngẩng cao đầu, bước lên giằng co với y:

- Anh dựa vào cái gì mà bắt nạt tôi chứ! Dựa vào cái gì!!

Bàn tay nhỏ bé chọt mạnh vào ngực y:

- Lục Phù Tang tôi có lỗi gì với anh chứ? Hả? Có không hả? Anh có tin tôi tố cáo anh không?

- Làm đi! Cứ tố cáo thoải mái!

Hoắc Thận bỗng dưng giơ tay lên tóm lấy bàn tay của Phù Tang, lực tay của y rất mạnh, nắm lấy cổ tay cô chẳng khác nào một gọng kềm sắt.

Ánh mắt lạnh lùng, mày kiếm khẽ nhíu, giọng nói không lạnh không nóng:

- Lục Phù Tang, tôi bắt nạt cô đấy! Tôi thích bắt nạt đấy! Cô mà không tố cáo tôi thì không phải họ Lục nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.