- Sĩ quan Hoắc đến rồi!
Vu Quả Nhi nhắc nhở một câu.
- A!! Mình nhớ ra rồi!!
Phó Lâm nhìn về phía Hoắc Thận đang đi về chỗ của bọn họ, cô ta kinh ngạc hét lên một tiếng sau đó bịt miệng mình lại, quay người lại nhỏ giọng nói với ba người còn lại, nở nụ cười gian xảo:
- Mùi hương trên người của Tang Tang cùng một mùi hương với sĩ quan Hoắc đó, chắc chắn là chung một mùi!! Tang Tang, cậu còn muốn giải thích gì nữa!
- Lâm Tử, cậu nhìn dây nịt trên người của Sĩ quan Hoắc……
- ……Cái đó không phải của Tang Tang sao?! Cái lỗ trên dây nịt là chúng ta là giúp cậu ấy làm mà đúng không?
- ……
Cái đám quỷ này sao không đi làm thám tử đi, tới đây học chuyên ngành ngôn ngữ làm gì, đúng là nhân tài không được trọng dụng mà!
Ba ánh mắt trêu chọc nhìn về phía của Phù Tang, lại nhìn về dây nịt ở trên eo của cô, giọng cười gian xảo ‘hehe’ phát ra.
- Xấu nha! Hôm nay về tới kí túc xá sẽ thẩm vấn cậu sau! Cậu có quyền giữ im lặng nhưng mỗi câu cậu nói đều sẽ là bằng chứng trước tòa.
Phù Tang cảm thấy tức chết! Lúc trước còn có thể biện minh nhưng bây giờ dây nịt đó đã trở thành bằng chứng định tội cô rồi!
………………………………………………………….
Phơi nắng dưới ánh mặt trời hết cả ngày khiến Phù Tang có cảm giác như sắp nóng chảy ra hết vậy, sau khi tập huấn xong, dưới sự giám sát của Hoắc Thận chạy thêm một vòng sân nữa, sau đó cô mới được thả về kí túc xá.
Sau khi trở về kí túc xá, Phù Tang cứ nghĩ mình sẽ được thoải mái nghỉ ngơi hơn nhưng ai ngờ lại có một buổi thẩm vấn tàn nhẫn nghiêm khắc đang chờ đợi cô.
- Thành thật trả lời, rốt cuộc tối hôm qua đã đi đâu?
- Vừa mới bước vào phòng, Trần Sương đã chạy đến chỗ của cô, trong tay còn cầm theo cây thước, dường như nếu cô không trả lời thành thật thì sẽ dùng hình phạt đối với cô.
Phó Lâm cũng vội vàng chạy đến, ra vẻ thần bí đóng cửa phòng ở phía sau của Phù Tang lại.
- Nói đi! Chuyện này nhất định chỉ có mình biết cậu biết, hai người kia biết, sĩ quan Hoắc biết, sẽ không có người thứ năm biết đâu!
- ……
Thấy tình hình trước mặt, Phù Tang cảm thấy nếu hôm nay mà mình không nói ra sự thật thì e là khó ra khỏi căn phòng này quá.
Cô đưa tay dạt mọi người ra.
- Cũng phải để mình uống miếng nước chứ! Mình sắp chết khát rồi đây này!
- Nè nè nè!
Vu Quả Nhi vội vàng đưa chai nước suối đến tay của cô, lại dìu cô đến cái ghế trước bàn vi tính của mình ngồi xuống.
- Uống nước trước đi, uống nước trước đi!
Phù Tang ngẩng cao đầu lên ‘ừng ực ừng ực’ uống từng ngụm nước lớn.
Ba người còn lại cũng vội vàng kéo ghế ngồi xung quanh Phù Tang tạo thành một vòng tròn, bộ dạng như đang đợi cô tám chuyện.
Phù Tang có chút cạn lời, đương nhiên cảm thấy ngượng ngùng nhiều hơn.
Nhìn bộ dạng của bọn họ giống như đang ngồi nghe cô kể chuyện vậy!
- Mọi người muốn biết cái gì, cứ hỏi đi!
- Rốt cuộc tối hôm qua đã đi đâu? Có phải đến nhà của sĩ quan Hoắc không?
Phó Lâm giành quyền hỏi trước.
Phù Tang do dự vài giây sau đó gật gật đầu, thừa nhận.
- A ------
- Trời đất ơi!!
- Tang Tang, cậu cũng mạnh bạo quá đi! Mới vào học được có ba ngày à!! Đã có thể cưa đổ sĩ quan soái ca trong lòng của bọn mình rồi!!
- ……Mọi người nhỏ tiếng một chút!!
Gương mặt của Phù Tang đỏ ửng lên, nhắc nhở bọn họ.
Vu Quả Nhi vội vàng che miệng mình lại nhưng lại không kiềm được sự hiếu kì mà hỏi tiếp:
- Vậy tối hôm qua hai người……
- Không!! Không có! Các cậu đừng có nghĩ bậy, mình với anh ấy không phải mối quan hệ đó, cũng không có xảy ra chuyện như các cậu đang nghĩ đâu!
- Thật không?
Bộ dạng Phó Lâm dường như không tin tưởng lắm!
- Phù Tang, rốt cuộc cậu với sĩ quan Hoắc có quan hệ gì? Lần trước cậu nói người con trai mà cậu thầm thương chắc không phải là sĩ quan của chúng ta đâu đúng không?
Phù Tang thở dài một cái, không nói gì coi như thừa nhận rồi.
- Thật sự là anh ta sao?!
- Ghê ta! Sở thích của cô cũng không tệ! Anh ta so với những sinh viên nam kia đẹp trai hơn nhiều, mà anh ta lại thuộc dạng có khí chất rất đặc biệt, có mùi thơm rất đặc biệt! Quả thật là người đàn ông rất thu hút phái nữ! Được đó, được đó! Tang Tang, mình ủng hộ cậu theo đuổi anh ta!
- Mình không có muốn theo đuổi anh ta!
Phù Tang vội vàng phủ nhận, ánh mắt hiện lên chút thất vọng.
- Với lại cậu quên rồi sao? Người ta có nói qua là người ta đã sớm có bạn gái rồi!
- Ờ ha! Cậu không nói mình cũng quên mất chuyện này luôn!
Phó Lâm vuốt vuốt cái cằm của mình, bộ dạng như đang nghiêm túc suy nghĩ vậy.
- Các cậu đoán thử xem bạn gái của sĩ quan là thể loại gì nhỉ? Ngay cả người con gái xinh đẹp như cậu, trẻ trung như cậu mà anh ta cũng không thèm để ý, trừ khi bạn gái của anh ta là tuyệt sắc giai nhân, nếu không thì chuyện này khó mà giải thích được nha!
- Haha! Đủ rồi đó! Từ lúc nào mà tình yêu được đánh giá qua ngoại hình vậy?
Phù Tang nhướn nhẹ đôi lông mày của mình.
- Với lại nếu bạn gái của anh ta là tuyệt sắc giai nhân cũng đâu phải là chuyện lạ! Mình có gặp qua những người con gái trước đây từng theo đuổi anh ta, người nào cũng đẹp như tiên vậy!
- Cũng đúng, với điều kiện của sĩ quan Hoắc, bạn gái đẹp như tiên cũng không phải là chuyện lạ.
- Hả? Hình như không đúng!
Đột nhiên Phó Lâm như nghĩ ra chuyện gì quan trọng nào đó.
- Có gì không đúng chứ?
Gương mặt nghi hoặc của ba người còn lại nhìn lấy cô ta, đang hồi hộp đợi cô ta nói tiếp.
- Phù Tang, nếu sĩ quan Hoắc có bạn gái, nếu anh ta không thích cậu, vậy tại sao hôm qua anh ta lại đối xử với cậu như vậy?
Phó Lâm hỏi Phù Tang.
- Cái gì mà đối xử với mình như vậy? Anh ta……Anh ta không có làm gì mình hết!
Đột nhiên Phù Tang nghĩ tới nụ hôn bất ngờ tối hôm qua, gương mặt bất giác lại được nhuộm thêm một lớp ửng đỏ.
- Không phải, nếu anh ta có bạn gái rồi thì chắc chắn phải giữ khoảng cách an toàn với cậu chứ! Cậu quên rồi hả? Hôm qua anh ta ở trước mặt mình trêu chọc cậu, còn ôm cậu nữa! Tôi còn chụp hình lại nữa nè!
- ……
Vu Quả Nhi với Trần Sương nghe được câu có chụp hình lại liền trở nên kích động hơn.
- Hình? Mau đưa cho mình xem đi! Lẹ lên, lẹ lên!!
Phó Lâm không chịu nói tiếp:
- Bỏ đi, người trong cuộc còn chưa lên tiếng hai cậu coi gì coi chứ! Còn nữa, nếu anh ta có bạn gái rồi, sao anh ta còn dám đưa cậu về nhà chứ? Cô nam quả nữ ở chung một nhà, lửa gần rơm sẽ dễ cháy đó, anh ta muốn gì chứ? Rõ ràng anh ta có suy nghĩ không đúng đắng với cậu! Tang Tang, sĩ quan Hoắc của chúng ta không phải người đàn ông tội chứ? Đã có được người này mà còn tơ tưởng đến người khác nữa ư?
- Nghe cậu phân tích như vậy hình như cũng hợp lý đó!
Vu Quả Nhi cũng cảm thấy lời của Phó Lâm nói rất có lý.
Lần này ngay cả người hâm mộ trung thành là Trần Sương cũng không bênh vực y nữa.
- Tang Tang, mình cảm thấy lời Phó Lâm nói cũng không phải không có lý, cậu cũng nên giữ kẻ với anh ta một chút! Anh ta cũng đứng tuổi rồi, cũng có khá nhiều kinh nghiệm, không giống như cậu đâu, kinh nghiệm yêu đương của cậu chỉ bằng trang giấy trắng thôi, nói không chừng sơ suất chút xíu là bị anh ta lừa mất lần đầu tiên của cậu mà cậu còn không hay đó!
- Không, Hoắc Thận không phải loại người như vậy!
Điều này Phù Tang có thể khẳng định chắc chắn.
- Cậu xem cậu xem! Cậu đã rơi vào bẫy rồi đó, không cứu được rồi.
Phó Lâm có cảm giác cạn lời đến nỗi bực bội trong người.