Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 671: Chương 671




- Nhưng mà……

Đột nhiên bác sĩ Lâm lại nói thêm.

Bác sĩ Lâm đã nhìn thấy biểu hiện mong chờ trên gương mặt nhỏ nhắn của Phù Tang, nói tiếp:

- Tuy đội trưởng Hoắc vẫn chưa có bạn gái nhưng theo như chị biết, thật ra trong lòng của anh ta đã sớm có người thương rồi! Anh ta đã có người con gái mà anh ta rất là thương, vì người con gái đó mà những năm nay anh ta vẫn chấp nhận độc thân! Cho dù lãnh đạo của bọn chị có tẩy não anh ta như thế nào nhưng anh ta vẫn không lọt tai.

Bác sĩ Lâm vừa nói vừa lắc đầu, sau đó lại nhìn về phía Phù Tang mỉm cười rồi nói thêm một câu:

- Chị có thấy qua tấm hình của người con gái đó! Trông cũng xinh đẹp lắm! Rất xứng với lão Hoắc đó!

Lời nói của bác sĩ Lâm khiến cho trái tim của Phù Tang có chút đau nhói.

Tuy cô đau âm ỉ thôi nhưng cũng cảm thấy đau lắm!

Người con gái trong lòng của y, Phù Tang không cần nghĩ cũng biết đó là ai rồi! Chính là chị Diên Vĩ.

Từ đó đến giờ cũng có mình chị Diên Vĩ mà thôi!

Không phải cô đã sớm biết rồi sao? Sao giờ lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ?

- Bác sĩ Lâm, chắc em không bị gì nghiêm trọng đâu! Nếu em không bị gì thì tụi em xin phép về trước nha!

Phù Tang không muốn tiếp tục nói về chuyện của Hoắc Thận nữa, càng nói thì cô càng cảm thấy bản thân mình như một kẻ ngốc vậy.

- Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi nhiều chút là được rồi, nói với sĩ quan của tụi em, kêu anh ta đừng nghiêm khắc như vậy nữa!

- Cảm ơn bác sĩ.

Phù Tang lễ phép chào cô ấy, sau đó kéo những người bạn cùng phòng vội vàng rời khỏi phòng y tế.

- Haiz! Cậu vội vã gì chứ! Tụi mình còn chưa hỏi rõ ràng mà! Rốt cuộc người con gái trong lòng của sĩ quan Hoắc là ai, chúng ta vẫn chưa hỏi rõ mà!

Phó Lâm còn muốn quay lại phòng y tế.

Phù Tang vội giữ cô ta lại.

- Không cần hỏi đâu, mình biết người con gái trong lòng của Hoắc Thận là ai.

- Cậu biết?

- Biết.

- Không phải cậu hả?

Tâm trạng của Phù Tang dường như có chút thất vọng.

- Đương nhiên không phải mình rồi.

Những người còn lại cũng cảm nhận rõ tâm trạng của Phù Tang.

- Được rồi, được rồi, tụi mình nói chuyện khác đi, cũng chỉ là một người đàn ông thôi mà đâu có gì lớn lao lắm đâu! Đi thôi! Đi ăn cơm tối đi, đây mới là chuyện đại sự trong đời của tụi mình!

Phó Lâm nói xong liền quàng qua vai của Phù Tang, rồi kéo thêm hai người còn lại, bốn người vừa đi vừa cười nói hướng về phía kí túc xá.

Phó Lâm lúc nào cũng là người gây cười trong bốn người bọn họ, tuy những câu chuyện của cô ta không phải vui lắm nhưng cũng đủ khiến cho bọn họ cười không ngớt, ngay cả Phù Tang lúc nào cũng cười sặc sụa, có ba người họ ở bên cạnh có nói có cười, cô cũng quên luôn những chuyện không vui đó rồi.

………………………………………………………

Vào trại tập huấn quân đội cũng được một tháng rồi.

Kể từ ngày trao đổi dây nịt với nhau, giữa Phù Tang với Hoắc Thận dường như cũng không có gì xảy ra hết. Hai người họ ngoài giờ tập huấn ra cũng không có nói gì với nhau thêm nữa, dường như họ đã trở lại mối quan hệ xa lạ như trước đây, chỉ đỡ hơn lúc trước một chút là ít ra không phải lúc nào cũng thủ sẵn thế gây chiến với nhau.

- Lục Phù Tang!

Phù Tang đang cùng bạn học ngồi dưới tán cây nghỉ ngơi, đột nhiên nghe có người gọi mình liền định thần lại, người gọi cô chính là thầy chủ nhiệm Tần tạm thời của đội cô.

Thầy Tần, người đàn ông trung niên, nhưng lúc này ông ta đã cởi nón ra nên các bạn học thích ở sau lưng gọi ông ta là lão Tần, nhưng trông ông ta cũng chưa quá 40 tuổi.

Phù Tang vội vàng đứng dậy.

- Thầy Tần.

- Trước cổng trường có người con trai nào đó đến kiếm em, hình như là ở nơi khác đến, nói là bạn trung học của em! Muốn vào đây thì phải đích thân đến phòng bảo vệ đăng kí, em qua đó xem thử đi!

Phù Tang có chút bất ngờ.

Người con trai? Còn là bạn trung học nữa? Ai vậy?

- Woa! Bạn trai hả?

Trong đám bạn học đó bắt đầu nhốn nháo lên.

- Sướng nha! Ngưỡng mộ thật đó! Mới có một tháng đã có bạn trai đến thăm rồi!

- Phù Tang, thì ra cậu có bạn trai hả? Cậu khiến trái tim của không ít những bạn nam trong lớp vỡ nát hết rồi!

- ……

Phù Tang có chút ngơ ngác.

Đột nhiên cô có ảo giác dường như lúc này ở phía trước có một ánh mắt sắc lạnh bén nhọn nào đó đang nhìn về phía cô, lúc cô ngẩng đầu lên nhìn liền thấy người đàn ông đó đứng dưới tán cây cách đó không xa, đang nói chuyện gì đó với lão Tần, dường như không có nghe thấy những lời nhốn nháo này của bọn học sinh, cũng có thể là nghe được nhưng hoàn toàn không để tâm thôi!

Cũng đúng thôi, tại sao y phải để tâm chứ? Chuyện này vốn dĩ đâu có liên quan gì đến y.

Nghe những lời nói trêu ghẹo của bạn học, Phù Tang vốn đang muốn giải thích nhưng thấy biểu hiện bình thản lạnh lùng ra vẻ không quan tâm của Hoắc Thận, những lời giải thích đang tính nói ra bỗng chốc được cô nuốt ngược lại vào trong.

Có gì phải giải thích chứ? Có ai là thật sự quan tâm mối quan hệ giữa cô với người đàn ông ở ngoài kia chứ.

Phù Tang tiến gần đến chỗ của Hoắc Thận.

- Báo cáo sĩ quan, có thể cho tôi xin nghỉ vài phút không? Tôi muốn ra ngoài cổng trường đón bạn học của tôi.

Hoắc Thận đang nói chuyện gì đó với lão Tần, liền nghe Phù Tang báo cáo, y còn không thèm quay đầu lại chỉ ậm ừ một cái rồi gật nhẹ đầu, coi như đã cho phép.

Lão Tần dặn dò cô một câu:

- Đi nhanh về nhanh.

- Được, cảm ơn sĩ quan, cảm ơn thầy Tần.

Sau khi Phù Tang chào hỏi xong liền chạy đến cổng trường.

Cô thật sự cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc là ai đến thăm cô chứ?

Sau khi Phù Tang đến thành phố C đã thay đổi số điện thoại rồi.

Thật ra cô có thể không thay đổi số điện thoại nhưng không biết tại sao, trong ngày khai giảng thấy Phó Lâm bọn họ làm thẻ sinh viên nên bản thân cô cũng làm rồi thay đổi số luôn.

Cô còn tưởng bản thân sẽ không bao giờ đổi số điện thoại đâu, ít ra chưa đợi được cuộc gọi của y cô cũng không có ý định đổi số.

Nhưng giữ nguyên số điện thoại thì sao chứ? Cô biết rõ ai kia sẽ không gọi cho cô đâu, sao lại tự làm khổ mình chờ đợi cái kết quả không bao giờ có này chứ?

Cho nên cuối cùng Phù Tang cũng quyết định thay đổi số điện thoại.

Phù Tang rất nhanh đã đi đến cổng trường rồi.

Từ xa đã nhìn thấy bóng dáng mặc đồ trắng đứng đợi ở đó.

Người đó chính là Du Thần!

Tay của cậu ta đút trong túi quần, cúi đầu xuống, dường như đang chờ đợi một cách chán nản, trên lưng còn đeo cái ba lô thể thao, trong đó chắc là chứa hành lý của cậu ta.

Đã lâu không gặp, trông cậu ta có vẻ tràn đầy sức sống hơn trước, có lẽ vì tập huấn trong quân đội nên làn da hơi đen một chút, nhưng như vậy càng khiến cậu ta đẹp trai hơn hẳn, cậu ta đứng ở đó bỗng chốc trở thành cảnh đẹp của trường Phù Tang, khiến những nữ sinh đi ngang qua đều phải ngoái đầu lại nhìn.

Đúng là nam thần của trường cô, đi đến đâu cũng gây chú ý cho người khác!

Dường như lúc này Du Thần cũng cảm nhận được sự có mặt của cô, nên cậu ta đã ngẩng đầu lên.

Hai ánh mắt gặp nhau, cả hai đều mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.