- Trùng hợp thế! Bạn của chị cũng hẹn cả nhóm đi công viên chơi này!
- Ơ?
Phù Tang nghi hoặc.
- Bác sĩ Lâm, không phải chị vừa bảo ngày mai còn phải kiểm tra à?
- À đúng đấy.
Bác sĩ Lâm lập tức vận dụng đầu óc, cười nói:
- Ngày mai phòng y tế khá bận, nhưng mấy chuyện kiểm tra toàn là của các bạn thực tập làm thôi, ngày mai chị được nghỉ!
- Hóa ra là thế, trùng hợp thật, ngày mai chúng mình đi cùng nơi rồi!
- Đúng nhỉ! Trùng hợp thật đấy, ha ha.
Phù Tang chợt thấy lúng túng.
- Được rồi, em đi ngủ sớm đi nhé! Chị không làm phiền em nữa, ngày mai gặp!
Bác sĩ Lâm nói xong thì cũng cúp máy.
Ngày mai gặp á?
Phù Tang ngu người.
Không phải là bác sĩ Lâm có ý bảo ngày mai cùng đi với nhau đấy chứ? Nếu chỉ có một mình bác sĩ Lâm thì Phù Tang thấy không sao cả, tuy rằng luận thân phận thì bác sĩ Lâm cũng coi như thầy cô của mình, nhưng nói chuyện với cô ấy cũng chẳng có gì để ngượng ngùng, nhưng cô ấy còn đi chung với bạn nữa mà? Mình có quen bạn của cô ấy đâu, nếu đi cùng thì ngượng lắm!
Phù Tang gãi đầu, thôi bỏ đi, ngủ thôi! Đến đâu hay đến đấy, chẳng phải là đi công viên thôi à? Nghĩ nhiều làm gì chứu.
Phù Tang nhét điện thoại vào dưới gối rồi xoay người đi ngủ.
Cuối tuần nên công viên khá đông người.
9 giờ sáng, Phù Tang và Du Thần cầm bản đồ công viên đứng bên ngoài xếp hàng chờ công viên mở cửa.
Hiếm khi hôm nay trời râm mát, nhiệt độ không cao như mấy hôm trước.
- Anh may thật đấy, ngay hôm anh đến thì lại không nắng!
Phù Tang cũng không rõ đã bao lâu rồi chưa được một hôm trời mát thế này, từ khi cô đến thành phố C đến nay thì đây là lần đầu tiên nghênh đón một hôm nhiều mây mát trời như thế!
Tiếc rằng đúng hôm trời mát thì lại không phải tập! Có khi qua hôm nay thì sẽ nóng lại cho mà xem.
Vừa nghĩ đến mấy trò độc ác hành hạ học sinh do tên huấn luyện viên ma quỷ kia là Phù Tang lại thấy oán thầm.
Đột nhiên, bóng dáng cao to nhưng lạnh lùng trong đầu bỗng xuất hiện ngay trước mắt.
Hình như là y vừa tỉnh ngủ, hoặc nên nói là căn bản chưa tỉnh ngủ, hai mắt nhập nhèm, vẻ mặt lười nhác mệt mỏi ra chiều bất mãn.
Rõ ràng y không hề có hứng thú với công viên trò chơi nổi tiếng khắp nơi này, hay nói trắng ra là thấy phiền thì đúng hơn.
Lúc này bác sĩ Lâm lại đi bên cạnh y.
Lúc này Phù Tang mới ý thức được hóa ra người bạn mà bác sĩ Lâm hẹn chính là Hoắc Thận!
Nếu biết trước là y thì cô chẳng đến đây làm gì!
Nhưng với tính tình của Hoắc Thận, nếu y không có hứng thú đến công viên chơi mà vẫn theo bác sĩ Lâm đến đây thì sẽ có ý nghĩa gì chứ? Chính là bác sĩ Lâm rất quan trọng trong lòng y ư?
Đang nghĩ ngợi thì Phù Tang nghe bác sĩ Lâm ở đối diện gọi tên cô:
- Phù Tang! Phù Tang! ở đây này!
Bác sĩ Lâm tung tăng như chim sẻ, vui mừng chạy đến chỗ Phù Tang. Sau khi chạy vài bước, phát hiện Hoắc Thận ở sau lưng vẫn cứ xị mặt ung dung bước tới thì cô lập tức xoay lưng lại kéo tay Hoắc Thận đi nhanh hơn, vừa kéo vừa nhỏ giọng càu nhàu:
- Anh lạ đời thật đấy, rõ ràng hôm qua nửa đêm nửa hôm chính anh nhờ tôi hỏi dò xong, còn la ó đòi đi mà bây giờ lại giở trò gì thế? Cứ như tôi kề dao lên cổ ép anh đến không bằng! Nếu anh thật sự không muốn vào thì thôi vậy, bây giờ tôi với anh về luôn! Tôi thấy bọn họ cũng chẳng hoan nghênh chúng ta. Anh thấy bạn trai của người ta ghét bỏ ra mặt chưa?
- Ồ!
Hoắc Thận nhếch môi cười lạnh, sau đó thô lỗ túm lấy cổ áo của bác sĩ Lâm kéo cô ấy đi về phía Phù Tang và Du Thần.
Lúc này vẻ lười nhác trên mặt y đã biến mất sạch, thay vào đó là vẻ lạnh lùng thường trực.
- Trùng hợp thật đấy.
Phù Tang xấu hổ chào hỏi với Hoắc Thận và bác sĩ Lâm ở trước mặt.
Hoắc Thận nhếch môi:
- Trùng hợp thật!
Giọng điệu có phần quái lạ.
Du Thần chỉ cười lấy lệ với y, còn Hoắc Thận ấy à? Đến cười lấy lệ cũng chẳng buồn cho anh.
Bác sĩ Lâm vội giải thích:
- Hôm qua sếp Hoắc mất ngủ nặng, đến gần sáng mới ngủ được, kết quả lại bị chị kéo ra khỏi giường nên còn nóng tính!
- ...
Sao mấy lời này lọt vào tai Phù Tang lại đầy vẻ mập mờ thân thiết thế này?
Họ đang yêu đương ư? Hay là đang có ý phát triển tiếp với nhau?
Nếu không thì sao một nam một nữ lại chạy đến công viên chơi thế này?
Lúc này Phù Tang chợt nhớ đến một vấn đề rất quan tọng, ấy chính là cô và Du Thần! Quan hệ giữa bọn họ cũng chỉ là bạn học đấy thôi! Nhưng họ cũng là một nam một nữ cùng đến công viên đây này!
Đang suy nghĩ thì chợt nghe Du Thần cười nói:
- Huấn luyện viên, bạn gái của anh xinh thật đấy!
- Ơ?
Bác sĩ Lâm ngu người.
Nào hay Hoắc Thận bên cạnh lại khoác tay lên vai cô chẳng chút khách khí, lại còn cười tươi vô cùng tiêu chuẩn:
- Đương nhiên! Điểm này thì tôi không thể khiêm tốn được, ít nhất thì khá hơn bạn gái của cậu nhiều.
Lúc Hoắc Thận nói những lời này còn đưa mắt nhìn Phù Tang, ánh mắt kia rõ ràng còn mang theo vẻ khiêu khích.
Phù Tang thật sự muốn đạp cho y một cú, nhưng vì có bác sĩ Lâm ở đây nên cô chỉ có thể nhìn, đành cắn răng cười nói:
- Huấn luyện viên thích nói sao cũng được!
Quả nhiên, y và bác sĩ Lâm thật sự là người yêu.
Tuy rằng Phù Tang thật sự không muốn thừa nhận, nhưng lúc này trong lòng cô đang bốc mùi chua loét.
- Phù Tang, em đừng có nghe anh ta nói bậy.
Bác sĩ Lâm vội giải thích.
Cô định giải thích rằng mình không phải bạn gái của y!
Bác sĩ Lâm cảm thấy mình đúng là xúi quẩy, tại sao lại quen với một tên bạn dở hơi thế này cơ chứ? Khi không lại chạy đến đây phá đám người ta! Mất hết cả mặt!
Nhưng Phù Tang lại cho rằng bác sĩ Lâm đang nói về chuyện ai xinh hơn, nên cô vội xua tay:
- Không sao đâu ạ, em không để ý mấy chuyện như thế đâu!
Đang nói chuyện thì cửa công viên đã mở, nhân viên ở phía trước đang gọi họ vào.
Phù Tang thở phào một hơi, chào hỏi một cái rồi kéo Du Thần đi vào bên trong.
Bây giờ cô chỉ muốn tách khỏi bọn họ mà thôi!