Đợi đến khi Phù Tang phục hồi tinh thần thì đã đi vào nhà ma rồi.
Người kéo cô vào không phải Du Thần mà là Hoắc Thận!
Phù Tang hãy còn ngơ ngác thì Hoắc Thận đã kéo cô đi thẳng vào trong:
- Có tôi rồi còn sợ gì chứ!
Không biết tại sao, khi nghe thấy giọng nói trầm thấp mạnh mẽ kia của Hoắc Thận thì con tim đang đập loạn vì hoảng sợ của Phù Tang lại lập tức bình tĩnh lại.
Lúc này, Du Thần và bác sĩ Lâm bị bỏ lại ở ngoài cũng đưa mặt nhìn nhau, vẻ mặt bối rối chưa kịp hiểu gì.
- Gì thế này?
Cuối cùng vẫn là bác sĩ Lâm lên tiếng phá vỡ im lặng.
Du Thần ngơ ngác lắc đầu.
Bác sĩ Lâm lại nói:
- Tôi sợ lắm nên không vào đâu, cậu vào đi!
Du Thần cũng muốn vào, nhưng vừa nhích một bước thì chợt dừng lại, quay đầu nhìn bác sĩ Lâm nói:
- Thôi bỏ đi, tôi ở lại với chị cho rồi!
Bác sĩ Lâm cũng thấy ngạc nhiên:
- Không phải cậu bảo trò này vui à? Không đi chơi cho biết sao?
- Thôi khỏi vậy.
Du Thần quay lại, tựa lưng trên lan can bên cạnh bác sĩ Lâm:
- Nếu tôi mà vào thì chỉ làm bóng đèn thôi! Khỏi vào thì hơn.
Lời nói của Du Thần khiến cho bác sĩ Lâm cảm thấy khá bất ngờ, nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
- Chị nhìn tôi như thế làm gì?
- Cậu không phải bạn trai của Phù Tang đúng không?
- Chị cũng có phải bạn gái Hoắc Thận đâu?
Bác sĩ Lâm cảm thấy buồn cười:
- Cho nên kết quả cả hai chúng ta đều là hàng rởm cả.
- Tôi thích cô ấy thật dấy.
Bác sĩ Lâm gật đầu:
- Tôi nhìn ra được.
Trong nhà ma, ánh đèn âm u lập lòe cùng với tiếng nhạc rợn gáy vang lên, hợp lại thành bầu không khí ma quái vô cùng đáng sợ.
Phù Tang đã nổi da gà đầy mình.
Trước giờ cô sợ nhất là mấy thứ ma quái này, bình thường sợ đến mức không dám xem phim ma, kinh nghiệm duy nhất chính là mấy năm trước lén đi theo y chui vào trong rạp chiếu phim xem phim ma mà thôi.
Đến nay cô hãy còn nhớ rõ như in chuyện hôm đó.
Đang suy nghĩ thì vách tường bên cạnh Phù Tang đột nhiên có ánh sáng lóe lên, một bóng đen nhảy vọt ra, Phù Tang hoảng sợ ôm đầu hét toáng lên.
Hoắc Thận vẫn luôn nắm tay cô đi ở phía trước nghe cô hét toáng lên thì chợt dừng lại, nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ.
Phù Tang cảm nhận được ánh nhìn của y nên vội bo tay xuống, thấy y vẫn cứ nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái như thế, cô lập tức xấu hổ gắt giọng:
- Sao tự dưng lại nhìn tôi kiểu đấy?
Hoắc Thận hừ một tiếng:
- Hai năm không gặp mà vẫn vô dụng như thế.
Bị y khinh bỉ như thế khiến Phù Tang tức giận:
- Tôi sợ ma lâu rồi! Hơn nữa tôi cũng có định vào đâu, là anh cố ý kéo tôi vào đấy chứ, giờ còn mặt dày mỉa mai tôi.
Phù Tang còn chưa kịp nói xong thì đã bị kéo mạnh một cái, tiếp theo toàn thân cô lập tức bị kéo đến gần Hoắc Thận, chỉ cách y chưa đến nửa tấc. Cánh tay của y choàng qua vai của Phù Tang, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ của y lại vang lên trên đầu cô:
- Tốt xấu gì cũng coi như nửa quân nhân rồi, đừng có nhát cáy như thế, đi tiếp thôi!
Giọng nói của y tựa như một giai điệu du dương vang lên giữa tiếng nhạc ma quái kia, từ trầm thấp từ tính lại có ma lực khiến lòng người bình tĩnh.
Phù Tang không biết rốt cuộc là mình bị giọng nói của y mê hoặc hay vì được y bảo vệ, tóm lại là cảm giác sợ hãi trong lòng cô đã biến mất phần nào. Những bóng đen thập thò trước mặt như hóa thành hư vô, như thể trong tay y có một con dao sắc bén liên tục chém tan đám ma quỷ kia, khiến cho cô cảm thấy yên lòng hơn hẳn, lại sinh ra cảm giác ỷ lại vào người đàn ông đang bảo vệ mình ở trong ngực này.
Phù Tang biết rõ, trừ y ra thì trên đời này chẳng còn ai cho cô được cảm giác an toàn đó nữa.
Trong nháy mắt này, Phù Tang như nhớ đến mùa đông khi đó.
Mùa đông mà cô liên tục bị người ta hãm hại nhưng vẫn được y bảo vệ yêu thương!
Phù Tang vô thức vươn tay níu chặt bàn tay của y!
Thân hình của Hoắc Thận khẽ cứng đờ lại, đôi mắt đen láy cúi xuống nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cô, ánh mắt chợt trở nên sâu thẳm hơn.
- Đi thôi!
Hầu kết gợi cảm trượt một cái, y khàn giọng mở lời.
Những thứ phía trước có đáng sợ đến mấy cũng chẳng khiến Phù Tang bận tâm mảy may, cô căn bản không có lòng dạ nào để nhìn chúng nữa, vì lúc này đây trong đầu cô chỉ toàn là bóng hình của người đàn ông sau lưng.
Tuy rằng hai người vẫn cách nhau một chút, nhưng Phù Tang vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người y, dù cách một khoảng nhưng nó vẫn khiến da thịt cô nóng rực lên, khiến con tim nhạy cảm của cô run rẩy đập mạnh.
Trong lúc bước đi, thi thoảng lồng ngực nóng rực của y lại chạm vào sau lưng của cô, cảm giác tiếp xúc như có như không này lại càng khiến tim Phù Tang đập nhanh hơn.
- Lục Phù Tang.
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng gọi khàn khàn của Hoắc Thận.
Tim Phù Tang run lên, vội ngẩng đầu nhìn y với vẻ khó hiểu.
Tầm mắt chạm phải ánh mắt sâu thẳm, cười như không cười của y:
- Em định nhây đến ngày mai hay sao thế? Nếu cứ tiếp tục cọ cọ kiểu này...
Lúc này Phù Tang như cảm giác được có thứ gì đó cọ lên mông mình.
Lại nghe người đàn ông sau lưng khàn giọng nói tiếp:
- Tôi sợ nó sẽ chịu không nổi đấy.
Ban đầu Phù Tang không hiểu gì, mãi cho đến khi cảm giác được thứ cọ vào mông mình ngày càng cứng hơn thì cô mới giật bắn người.
Mặt mày lập tức đỏ bừng.
Cô xấu hổ gắt giọng:
- Thứ vô dụng như thế sao anh không cắt phứt đi cho rồi?!
Phù Tang mắng xong thì muốn giãy ra khỏi tay y, nào ngờ không những không rút tay ra được mà còn bị y kéo vào ngực mình.
Sau lưng của cô đập thẳng vào lồng ngực của y:
- Định chạy đi đâu thế, em không sợ à?
Phù Tang cảm thấy may mắn vì trong này rất tối, không thì Hoắc Thận nhất định sẽ thấy mặt cô đã đỏ lên như đít khỉ. Cô tức giận cắn lên tay y:
- Anh còn đáng sợ hơn cả đám ma quỷ kia nữa!
Phù Tang không cắn mạnh nên chẳng đau mấy.
Hoắc Thận run lên, khẽ nhướng mày, cúi đầu bỏ nhỏ vào tai cô:
- Lục Phù Tang, em đang dụ dỗ tôi đấy à?