Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 682: Chương 682




- Thế thôi vậy! Bọn mình ngồi đây cũng được! Nhưng anh tư cũng thật là, cô bé này dù sao cũng coi như một nửa học trò của mình mà anh ấy cũng ra tay được, chậc chậc, thất đức quá!

- Lão Hoắc quen biết cô bé ấy vài năm rồi, em từng thấy ảnh cô bé ấy trong ví của anh ấy.

- Ơ?

Lão Ngũ cũng giật mình.

- Không ngờ chứ gì! Người như lão Hoắc mà lại nhét ảnh con gái vào ví, lúc thấy bức ảnh ấy em cũng hết hồn! Bình thường anh ấy trông có vẻ phỡn đời, không ngờ lại si tình đến thế.

- Có phải là anh tư có vấn đề tâm lý không nhỉ? Bọn mình có cần đưa anh ấy đi khám không?

- Gì cơ?

Bác sĩ Lâm thật sự không dám tin vào những gì mình vừa nghe.

Cái tên chết giẫm này vừa nói gì đấy! Bác sĩ Lâm cũng ngu người luôn.

- Thì em vừa bảo đấy thôi! Mấy năm trước anh ấy đã thích cô bé này rồi, nhưng mấy năm trước không phải cô bé này vẫn là trẻ vị thành niên à? Em nói xem...

Nói đến đây, lão Ngũ còn cố ý nhỏ giọng lại:

- Có khi nào anh tư thích trẻ con không nhỉ?

Khóe miệng của bác sĩ Lâm co giật.

Cô thật sự rất muốn cười, nhưng lại cố nhịn:

- Anh nói xem, nếu như anh tư mà biết câu này thì sẽ thế nào nhỉ?

- Đừng nha!

Lão Ngũ giật thót.

- Anh chỉ nghĩ thế thôi! Em nghĩ đi, mấy năm nay sếp nhà mình giới thiệu biết bao cô gái cho anh tư mà anh ấy chẳng ưng cô nào! Anh gặp mấy cô kia cả rồi, cô nào cũng lớn tuổi hơn cô bé này hết, nhưng xét gia thế, bằng cấp, tướng mạo thì toàn loại ưu cả! Sao anh ấy lại không chịu chứ?

Nghe người thương khen cô gái khác, bác sĩ Lâm lập tức xụ mặt, lạnh lùng nói:

- Lát nữa ăn cơm xong thì đến nhà em uống trà nhé!

- Hả?

Đổi chủ đề nhanh quá nên lão Ngũ còn chưa kịp tiêu hóa hết.

Bác sĩ Lâm lặp lại lần nữa:

- Lát nữa ăn cơm xong thì đến nhà em uống trà!

Lúc này lão Ngũ đã nghe rõ rồi.

- Nhưng lát nữa anh...

- Anh mà từ chối thì em sẽ mách mấy câu anh vừa nói cho lão Hoắc nghe đấy!

Quá đáng thế...

- Thì đi!

Bác sĩ Lâm hài lòng nhoẻn miệng cười.

Sau khi ăn xong.

- Anh tư, giờ em định đến nhà bác sĩ Lâm uống trà, anh đi cùng không!

Lão Ngũ rủ rê Hoắc Thận.

Bác sĩ Lâm chỉ muốn đạp cho lão Ngũ một cái.

Hoắc Thận nhìn vẻ mặt của bác sĩ Lâm, đương nhiên cũng hiểu được ý cô, vì lúc này trên mặt cô viết rõ ba chữ ‘không hoan nghênh’ rồi.

Nhưng...

- Được rồi! Đi cùng đi!

Mọi người đã từng cảm nhận được sự tuyệt vọng chưa? tâm trạng của bác sĩ Lâm lúc này chính là thế đấy.

- Vậy mọi người đi đi nhé! Em về trường trước đây.

Phù Tang muốn nhân cơ hội chuồn êm.

- Đừng mà!

Bác sĩ Lâm vội giơ tay túm cô lại:

- Phù Tang, đi cùng đi!

Cô cũng không muốn để Hoắc Thận làm bóng đèn cho mình với lão Ngũ, nếu kéo Phù Tang theo thì tên kia sẽ tự giác hơn một chút.

- Nhưng em còn có việc ạ.

- Có chuyện gì được chứ! đi cùng đi mà!

- Em phải về tắm đã, lát nữa muộn quá sẽ hết nước nóng mất!

- Lo gì! Sang chỗ chị mà tắm!

- Dạ?

- Chẳng lẽ tắm bên chỗ chị không thoải mái bằng trong trường à?

- Nhưng...

- Được rồi, nhưng nhị lắm quá.

Hoắc Thận nói xen vào, sau đó quyết định thay Phù Tang:

- Đi thôi!

- ...

Bác sĩ Lâm cảm thấy mình lại trúng kế của Hoắc Thận mất rồi, rõ ràng y đang chờ mình mở lời rủ cô nhóc đi cùng mà!

Rốt cuộc Phù Tang cũng không từ chối được lời mời đầy nhiệt tình của họ, đành phải đi theo.

Hoắc Thận và bác sĩ Lâm ở cùng một tòa nhà, chẳng qua là khác tầng mà thôi.

Vào thang máy xong thì Hoắc Thận lập tức ấn tầng của mình, bác sĩ Lâm cũng ấn tầng của cô ấy.

Lão Ngũ lại nói Hoắc Thận:

- Anh còn về nhà làm gì?

- Nhà tôi có trà mới nên về lấy một chút.

- Đi thôi!

Chỉ một lát sau thì thang máy đã đến tầng của Hoắc Thận.

Cửa thang máy vừa mở thì Hoắc Thận đã kéo Phù Tang đi ra.

- Này!!

Phù Tang giật mình.

Nhưng đã bị Hoắc Thận kéo ra khỏi thang máy, cửa thang máy sau lưng cũng đã khép lại.

Phù Tang hãy còn ngơ ngác không hiểu gì.

- Anh kéo tôi ra làm gì?

Hoắc Thận buông tay cô ra để mở cửa:

- Em còn muốn đi theo làm bóng đèn à?

Ý gì đây?

Hoắc Thận mở cửa vào nhà, thấy Phù Tang vẫn còn đứng ở bên ngoài không chịu vào thì nhíu mày bảo:

- Vào đi!

Giọng điệu lạnh tanh như đang ra lệnh.

Phù Tang lắc đầu không chịu vào:

- Tôi đứng ở ngoài chờ anh được rồi, anh lấy trà nhanh đi!

Hoắc Thận cũng không để ý đến cô, để mặc cô đứng đó mà xoay người đi vào trong phòng.

Phù Tang đứng chờ chán chê ở ngoài, kết quả cả mười phút mà không thấy ai ra, bên trong cũng chẳng có động tĩnh gì.

Gì đây? Không phải bảo là vào lấy trà à? Sao mãi mà không ra thế này?

- Hoắc Thận? Anh lấy xong chưa thế?

Phù Tang dò đầu vào hỏi y.

Không ai trả lời.

- Hoắc Thận!

Vẫn không ai đáp.

Phù Tang cảm thấy khó hiểu, cuối cùng cũng đẩy cửa đi vào, nào ngờ vừa đặt tay lên tay cầm thì vướng áo nên cửa đóng sầm lại.

Đóng thì đóng! Phù Tang cũng chẳng nghĩ nhiều, bèn đổi giày vào trong.

- Hoắc Thận!

Cô gõ cửa phòng ngủ của y:

- Rốt cuộc anh có định đi uống trà không thế? Anh không ra thì tôi sẽ về trường đấy.

Phù Tang còn chưa nói xong thì cửa phòng ngủ đã bị người ta mở ra từ bên trong. Tiếp theo, Hoắc Thận tóc tai ướt nhẹp, để trần thân trên bất ngờ xuất hiện trước mặt Phù Tang.

Phù Tang kinh ngạc há hốc mồm, cằm như muốn rớt xuống đất, nhưng chỉ một giây sau thì cô đã hoàn hồn, vội vàng xoay mặt sang chỗ khác, gương mặt đỏ bừng lên:

- Anh làm cái gì thế? Sao lại ở trần như thế? Bị biến thái à!

Khi nãy chỉ nhìn thoáng qua thôi nhưng Phù Tang vẫn thấy rõ cơ bắp của y.

So với hai năm trước thì rõ ràng cơ bắp đã nở nang hơn nhiều, nhưng mỗi khối cơ đều vô cùng hoàn mỹ và cân đối!

Y để trần như thế đứng im ở đó chẳng khác nào một bức tranh! Một bức tranh quyến rũ con gái phạm tội!

Cái tên này!! Đây mới là dụ dỗ trắng trợn đấy nhé!

- Tôi về trường đây!

Phù Tang căng thẳng đến mức suýt cắn trúng lưỡi.

Nói xong bèn cất bước muốn chạy ra ngoài.

Cô cũng phục y luôn! Mình còn chờ y lấy trà mà y lại thản nhiên đi tắm như thế!

Rốt cuộc y có biết kiêng kị là gì không hả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.