- Ha!! Cuối cùng anh cũng thừa nhận rồi!! Anh đối với tôi chính là lạm dụng tư hình, lấy việc công trả thù riêng.
Phù Tang ngậm lấy đầu lưỡi, đứng lên, tố cáo y.
Hoắc Thận ngậm điếu thuốc, híp đôi mắt phượng hẹp dài, thần thái lười biếng liếc nhìn Phù Tang:
Tôi đối với cô lạm dụng tư hình lúc nào? Mỗi ngày anh đều bắt tôi chạy bộ, đúng không? - Nước miếng lại rớt ra ngoài kìa!!
Hoắc Thận mặt đầy châm biếm, chỉ tay về phía cô.
- Đi đi đi! Đi súc miệng đi! Bẩn chết mất, suýt chút nữa thì bắn lung tung ra rồi! Tí nữa đi ra lau sạch sàn nhà cho tôi.
- ....
A a! Cô bẩn như thế còn không phải do y ban tặng sao?
Phù Tang không tiếp tục trì hoãn, ngậm đầu lưỡi, chạy vọt vào trong phòng vệ sinh.
Phía sau lưng cô vang lên tiếng của Hoắc Thận:
- Ngăn kéo phía dưới bồn rửa mặt có bàn chải đấy.
Phù Tang vội vàng mở ngăn kéo.
Nhưng...
- Cái bàn chải nào?
Phía dưới có bàn chải mới, nhưng, không phải bàn chải dùng một lần, hơn nữa, còn là một cái bàn chải điện giá cả không hề rẻ!
- Cái bàn chải điện to như thế mà cũng không nhìn thấy hả?
Hoắc Thận không biết từ lúc nào đã đứng ngoài cửa phòng vệ sinh.
- Hả?
Phù Tang kinh ngạc.
Cô vội vàng tìm một cái cốc, hớp một ngụm nước lạnh, lấy lem đánh răng cho ra tay sau đó đánh khắp miệng, lại súc mấy ngụm nước, nhổ ra, sau đó mới quay đầu hỏi Hoắc Thận:
- Có bàn chải dùng một lần không? Cái loại bàn chải điện này, thì thôi đi vậy! Dù sao tôi cũng chỉ dùng một lần, dùng cái này thì thật lãng phí.
- Sao mà cô nói lắm vậy? Lẽ nào nhìn tôi giống như một người không mua nổi một cái bàn chải hả?
Thực ra Phù Tang không hề hay biết, cái bàn chảy này là về sau Hoắc Thận cố ý mua cho cô.
Ngày hôm đó cô ở lại kí túc một đêm, bởi vì buổi sáng không có bàn chải, vì vậy chỉ có thể tùy tiện súc miệng mấy cái.
Phù Tang không để ý, nhưng Hoắc Thận lại bất giác mà để tâm, một lần đi siêu thị, y liền thuận tay mua luôn cái bàn chải này.
Trước lúc đó, chỗ anh cũng không có cái bàn chải dư nào, bởi vì, ngôi nhà này, trừ Lục Phù Tang cô, cũng không có người thứ hai từng đến ở, đương nhiên, y cũng không thích người khác đến ở nơi này, vì vậy, trong nhà không cố ý chuẩn bị đồ dành cho khách.
Nhưng người khiến y để tâm chuẩn bị những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, người trong lòng y, đương nhiên cũng không phải là “khách.”
- ... Được rồi!
Phù Tang cũng không tiếp tục từ chối. Cô lấy cái bàn chải trong ngăn kéo sau đó bóc ra, chuẩn bị súc miệng.
- Bàn chải đánh răng bao nhiêu tiền, anh nói cho tôi biết, tí nữa tôi đưa điện thoại cho anh, vừa hay tôi cũng đang muốn đổi bàn chải mới!
- Mười bảy triệu ( 5 ngàn tệ)
- Mẹ kiếp!!
Phù Tang vừa mới bỏ bàn chải vào trong miệng, liền nghe thấy giá của cái bàn chải.
Cô không nhịn được mà văng tục, cô vội vàng lôi cái bàn chải từ trong miệng ra, quay đầu, ảo não trợn mắt nhìn tên Hoắc Thận vừa mới hét giá trên trời kia:
- Đắt như thế, sao anh không đi cướp luôn đi?
Hoắc Thận lạnh lùng trợn mắt nhìn cô:
- Không biết phải trái!
- ....
Phù Tang khó chịu hừ hừ mũi, lại một lần nữa cho bàn chải vào trong miệng.
- Được! Nếu như cái này là tặng cho tôi, vậy thì tôi sẽ nhận! Dù sao anh cũng tặng rồi, nếu tôi không dùng thì thật lãng phí, tôi đành phải dùng vậy!!
Miễn phí và mười bảy triệu, chọn một trong hai cái, không cần nghi ngờ, cô đương nhiên sẽ chọn cái đầu tiên!
Y đã đưa món hời dâng lên nếu cô không chiếm lấy thì thật quá lãng phí! Muốn cô đưa y mười bảy triệu? Mơ cũng thật đẹp quá đi mất!
Tiêu mười bảy triệu để mua một cái bàn chải? Cô cũng không phải đồ ngốc! Mặc dù cũng không phải là cô không có số tiền này.
Phù Tang súc miệng xong, lúc này mới cảm thấy mùi vị của kem đánh răng đã bớt nồng hơn, xúc cảm trên đầu lưỡi cũng dần biến mất.
Cô đang định cầm lấy lau sạch nước bọt mà cô làm rớt trên sàn nhà lúc nãy, thì không ngờ, đã có người đi trước cô.
Đợi khi cô đi tới nơi, thì sàn nhà đã được lau sạch rồi!
Cô ngược lại cảm thấy có chút ngại ngùng.
Phù Tang lại ngồi vào vị trí cũ, trong tay vẫn cầm cái bàn chải được y hét giá mười bảy triệu lúc nãy.
- Cái này...tôi cầm đi nhé!
- ....
Hoắc Thận không để ý tới cô, cúi đầu pha trà.
Thấy y không lên tiếng, Phù Tang cho rằng y đã đồng ý rồi, vội vàng vừa cất cái bàn chải vào trong túi của cô vừa nói:
- Để ở đây dù sao cũng lãng phí, tôi đã dùng rồi, người khác cũng không thể dùng được, đúng không?
Mà cô hội dùng cái bàn chải này ở đây, chắc cũng không có đâu!
Vì vậy, mang đi là tốt nhất.
- Cảm ơn nha!
Cô vẫn không quên cảm ơn Hoắc Thận.
Y vốn không có ý định cho cô mang đi, có điều, nếu cô đã thích như vậy, cùng lắm ngày mai y lại mua một cái khác là được.
Hoắc Thận lai đưa cho Phù Tang cốc trà đã thêm nước nóng, lần này không quên nhắc cô một câu:
- Nóng đấy, để lạnh một chút hãy uống.
- Buổi tối uống trà có mất ngủ không? Hồi trước tôi uống trà ở nhà bác cả liền mất ngủ mấy hôm liền, nếu như hôm nay mất ngủ, ngày mai chẳng phải tôi xong đời rồi sao?
Phù Tang mặt đầy oán niệm nhìn Hoắc Thận một cái:
- Nếu ngày mai tôi mà tới muộn, hoặc là tinh thần không tốt, đảm bảo anh sẽ kiếm cớ để phạt tôi đúng không?
- Xem tâm trạng.
- ... Cái gì gọi là xem tâm trạng? Hoắc đại giáo quan, bình thường anh mượn cớ để phạt tôi, lương tâm anh thật sự không cắn rứt sao?
Phù Tang hỏi y một câu, cuối cùng, lại tự nhỏ giọng mà mắng chính mình:
- Cũng đúng, anh căn bản không hề có lương tâm, làm sao mà cảm thấy cắn rứt được cơ chứ?
- Ờ, ngày mai chạy nhiều hơn hai vòng.
- Tại sao?!
- Dám không tôn trọng bề trên! Không tôn trọng giáo quan! Cùng với việc cô dẫm lên chân tôi khi nãy, có chạy nhiều hơn năm vòng cũng không có đáng!
Phù Tang tức muốn chết, cô cắn chặt quai hàm:
- Anh căn bản là đang dùng việc công báo thù riêng.
- Ờ! Tôi thừa nhận, vậy thì đã làm sao?
- Vậy thì đã làm sao?! Anh tự hỏi lương tâm của mình đi, tôi dẫm lên chân anh, có phải là đáng đời anh không?
- Tôi không có lương tâm.
- ....Mẹ kiếp!
- Vậy….vậy còn chuyện lúc nãy anh hôn tôi!! Vậy tính như thế nào?
- Ừm, vậy cô muốn tính như thế nào?
Hoắc Thận nâng mí mắt lên nhìn cô:
- ....Nếu không thì cô hôn lại đi?
- ....Vô sỉ!!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phù Tang nhất thời đỏ bừng như bị luộc.
Cô chép chép miệng, đầu hàng:
- Hai chúng ta chung sống hòa bình đi!
Cưỡng bức và uy quyền, cô không thể nào không khuất phục.
Ai bảo người này là giáo quan cơ chứ? Hơn nữa, cô vẫn phải chịu hành hạ dưới trướng y một tháng nữa! Nếu cô không khuất phục, cũng không biết sẽ bị anh ta hành hạ thành cái bộ dạng nào nữa!
Hoắc Thận dường như vô cùng có hứng thú với đề nghị của cô, nhấp ngụm trà trong cốc, hơi nhếch mày:
- Cô nói xem.
- Về sau anh đừng có hở một chút là trừng phạt tôi, được không? Nói sao đi nữa tôi cũng là một người con gái, dù sao ở nhà cũng là tiểu công chúa được cưng chiều, anh không thể thương hoa tiếc ngọc một chút sao?
- Lí do.
- Lí do gì?
- Lí do khiến tôi phải thương hoa tiếc ngọc.
- .....
Phù Tang cảm thấy cô sắp bị người này làm tức đến nỗi phát bệnh tim rồi!
- Lẽ nào anh cảm thấy tôi không đủ xinh đẹp sao?
- Bình thường, cũng không phải người đẹp nhất tôi đã gặp.
- ...Thân hình không gợi cảm sao?
- Chưa sờ thử.
Nói xong, ánh mắt của Hoắc Thận liền quét một vòng qua ngực Phù Tang.
Mặt Phù Tang tràn đầy tức giận cùng trách móc, trừng mắt nhìn y một cái, vội vàng dùng tay che ngực cô lại.
- Nói đi! Rốt cuộc tôi phải làm như thế nào, mới có thể khiến anh đối với tôi dịu dàng một chút!
- Anh nói đi! Chỉ cần là điều tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ cung cúc tận tuy, hi sinh thân mình.