Hoắc Thận liếc cô đầy hờ hững:
- Tôi bảo em tới đây không phải để làm việc nhà.
Rõ ràng Hoắc Thận chẳng nói được lời nào êm tai cả, nhưng Lục Phù Tang lại cảm thấy lời của y êm tai vô cùng.
Trong lòng cô bỗng cảm thấy ấm áp.
Phù Tang cười híp mắt lại.
Hoắc Thận dọn chén đũa vào nhà bếp.
Mà Lục Phù Tang cũng đi theo sau, cô hỏi:
- Vậy anh bảo em tới đây làm gì thế? Chắc không phải bảo em tới ăn không thôi nhỉ?
Cô không tin y lại tốt như thế!
- Pha trà đi!
- Thế thôi à?
Lục Phù Tang nhướng mày hỏi lại.
- Ngay cả trà cũng pha không xong thì tôi có thể mong gì ở em nữa hả?
Giọng điệu Hoắc Thận có chút ghét bỏ.
- Được rồi!
Lục Phù Tang không cố chấp nữa, dù sao cô cũng không thích nhà bếp đầy dầu mỡ.
- Vậy anh rửa chén nhé, em đi pha trà đây!
Sau đó, Phù Tang nhảy nhót ra khỏi nhà bếp, đi về phía ban công.
Lúc này cô có ảo giác được cưng chiều như công chúa nhỏ.
Thật ra thì lúc ở nhà cũng thế thôi! Cũng chẳng phải làm bất kỳ việc gì xả, nhưng sao lại chẳng có cảm giác hạnh phúc khi được cưng chiều như thế này nhỉ?
Kỳ lạ thật đấy! Lục Phù Tang ôm hộp trà, cười thầm với vẻ hài lòng, sung sướng.
Mỗi ngày, Lục Phù Tang đều tới nhà Hoắc Thận báo cáo đúng giờ, sau khi ăn no, cô mới trở về ký túc xá với vẻ hài lòng.
Qua hai tháng huấn luyện, tất cả mọi người đều gầy sọm xuống, chỉ mỗi Phù Tang lại béo lên.
Ngắm mình trong gương, Lục Phù Tang xoa cằm, nói với vẻ muốn khóc:
- Cứ thế này thì mình có nọng cằm mất thôi! Làm sao bây giờ!
Phó Lâm ngồi xổm dưới đất, cô vừa xếp hành lý vừa nói:
- Thì ra huấn luyện viên Hoắc của chúng ta nuôi cậu như nuôi heo ha! Nhưng vậy cũng tốt lắm mà, lúc trước cậu gầy quá chừng, giờ mập lên chút thì mình thấy đẹp hơn nhiều! Bây giờ cậu chính là hot girl của khoa mình đấy, dữ ghê chưa!
- Mình thế này mà cậu còn cười mình nữa!
- Mình nói nghiêm túc đấy, có cười cậu đâu! Mà cậu đừng soi gương nữa, đã xếp hành lý xong chưa đấy?
- Mọi người nôn về đến thế kia à? Chuyến bay của mình vào sáng mai lận, tối mình xếp cũng được mà.
- Chẳng phải tối nay có party chia tay với huấn luyện viên à? Ai mà biết khi nào mới về kia chứ.
Phải ha...
Tối nay có sinh viên tổ chức tiệc chia tay với Hoắc Thận ở một quán karaoke sang trọng ngoài trường.
Hết hôm nay, môn huấn luyện quân sự đã kết thúc rồi. Ngày mai mọi người được nghỉ chừng năm ngày, không dài không ngắn tiện cho các sinh viên về thăm nhà.
Nhưng mà, liệu sau này cô còn cơ hội gặp Hoắc Thận nữa hay không? Còn được đến nhà y ăn cơm hay không? Chẳng phải cô chẳng còn lý do để làm vậy sao?
- Sao hả? Lẽ nào cậu sợ kết thúc môn quân sự thì không được gặp huấn luyện viên nhà cậu nữa à?
- Suy nghĩ trong lòng đều hiện lên trên mặt hết rồi kìa!
Lục Phù Tang che mặt lại, bĩu môi.
- Được rồi, đừng buồn nữa mà, chẳng phải hai người vẫn ở chung một trường à? Chỉ cần ở chung một chỗ thì vẫn có cơ hội gặp mặt đấy thôi, đúng không nè?
Cũng đúng!
Lục Phù Tang nghĩ, nếu bọn họ không ở cùng một chỗ thì e rằng mãi mãi cũng chẳng có cơ hội gặp nhau. Với tính tình lạnh nhạt của Hoắc Thận, chắc chắn y sẽ chẳng liên lạc với cô đâu.
Party chia tay tối nay cũng chẳng mời nhiều người, chỉ có vài người khá thân thiết tổ chức nó mà thôi.
Có điều, trừ bạn cùng phòng thì Lục Phù Tang chẳng quen biết ai cả, cùng lắm chỉ gọi được tên của vài người mà thôi. Theo như cô thấy, mình được mời vào party tối nay đều nhờ Phó Lâm quen biết rộng này. Nhưng Phó Lâm lại không nghĩ như thế, đây là một thời đại chỉ biết nhìn ngoại hình thôi. Tuy Lục Phù Tang không quen ai nhưng nhóm bạn học đều biết cô. Hơn nữa vì gương mặt này, các nam sinh rất muốn làm quen với cô, cho nên party này không thể thiếu cô được!
Nói thật, nếu Hoắc Thận không tham gia thì cô cũng chẳng đến làm gì. Trước giờ cô chẳng thích với không quen chốn đông người, nhưng có y ở đó thì chẳng sao hết.
Vu Quả Nhi và Trần Sương rất muốn về nhà nên đã mua vé tàu từ trước, đi cả đêm về nhà. Vì thế, bây giờ trong phòng chỉ còn mỗi Phó Lâm với Lục Phù Tang mà thôi. Năm giờ sáng mai Phó Lâm mới bay, còn cô thì mười một giờ sáng mai.
Có lẽ chỉ có mình cô không vội mà thôi!
Mặc đồng phục suốt hai tháng, Lục Phù Tang gần như quên béng dáng vẻ mặc đồ thường của mình luôn rồi.
- Woa!! Rốt cục hôm nay chúng ta cũng được mặc đồ thường rồi này!
Phó Lâm rất vui vẻ, cô lục cả đống váy đầm trong tủ ra.
- Mình hận không thể thay mỗi cái một tiếng! Sau này chẳng biết có cơ hội mặc nó nữa không đây!
Cũng đúng! Sau này bọn họ phải mặc đồng phục xanh biếc dành cho quân nhân! Tuy rằng rất đẹp nhưng mặc nhiều cũng ngán lắm.
Lục Phù Tang cũng lựa vài bộ váy, đầm ra rồi hỏi Phó Lâm:
- Cậu thấy bộ nào đẹp nhất?
- Wow!!!
Lúc Phó Lâm nhìn thấy chiếc váy trong tay Phù Tang, cô không nhịn được mà cảm thán:
- Đẹp quá à!!
Phó Lâm lanh mắt nhận ra.
- Được lắm chứ!! Mấy chiếc váy của cậu toàn là hàng hiệu không! Mấy bộ này không mấy ngàn cũng mười mấy ngàn tệ nhỉ? Thì ra nhà cậu giàu như thế!
- ...
Đây là trọng điểm à?!
- Trông dung tục quá ha?
Trong lòng Lục Phù Tang có phần lo lắng.
- Thôi bỏ đi, mình cất vào tủ cho lành! Mấy cái này toàn do mẹ mình mua cả, thật ra mình chưa mặc qua lần nào hết. Mẹ thích mấy kiểu đầm công chúa thế này, trông khoa trương quá phải không?
- Khoa trương gì chứ! Chẳng khoa trương chút nào cả, cũng chẳng dung tục đâu! Mắt mẹ cô tinh thật đấy! Mau thay đồ cho mình xem nào. Mình sẽ chọn bộ đẹp nhất cho cậu để tăng thêm sức quyến rũ! Đảm bảo đám con trai nhìn không chớp mắt luôn!
- ... Mình không cần bọn họ nhìn mình không chớp mắt đâu.
- Biết rồi mà! Cậu chỉ muốn huấn luyện viên Hoắc nhà cậu thôi chứ gì! Chắc chắn được mà! Mau thay nhanh đi nào! Bộ này thiệt đẹp quá chừng luôn!
Phó Lâm kéo Lục Phù Tang vào phòng thay đồ.
Một phút sau.
- Wow... đẹp thật đó!!
Phải nói, chỉ có mẹ mới hiểu rõ con gái mình nên mặc gì mà thôi.
Lúc Lục Phù Tang mặc váy trắng bước ra, Phó Lâm có ảo giác như nhìn thấy tiên nữ giáng trần vậy.
- Lục Phù Tang à, cậu đẹp khỏi chê luôn ấy! Tối nay mình không muốn đứng chung với cậu đâu...