Phù Tang bị Hoắc Thận cõng thẳng về nhà y.
Ngay khi cửa vừa mở ra thì Phù Tang đã ngửi được mùi nước hoa nồng nặc, đúng là mùi nước hoa Dior giống hệt mùi trên áo Hoắc Thận.
- A Thận.
Một người con gái xinh đẹp cực kỳ gợi cảm, tràn ngập ý nhị thục nữ xuất hiện trong phòng khách nhà Hoắc Thận.
Phù Tang giật mình.
Cô gái trong phòng khách cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Phù Tang trên lưng Hoắc Thận, cô nhìn hai người ngoài cửa với ánh mắt ngỡ ngàng và bối rối nói không nên lời.
Phù Tang không ngờ lại có con gái trong phòng của y, nhất thời như có một ngọn lửa bốc lên trong lòng, trong đầu cô lúc này chỉ toàn những lời Tần Quân đã nói về Hoắc Thận, lại nghĩ đến chuyện mình vì muốn lấy lòng y nên mới bị trật chân thế này, ngọn lửa giận trong lòng lại bùng lên dữ dội hơn. Nhưng cô lại không biết phải trút nó ra kiểu gì, chỉ tức giận cúi đầu há miệng cắn một cái thật mạnh trên vai Hoắc Thận.
Lần này cô đã dùng hết mười phần sức, lúc này đừng nói là cắn, Phù Tang còn hận không thể nuốt sống y.
- Shh!
Cơn đau bất ngờ ập đến trên vai khiến cho Hoắc Thận đau đớn hét to:
- Má! Lục Phù Tang, em là chó đấy à?!
Hoắc Thận đau đến mức nhe răng nhếch miệng, tức giận mắng cô. Phù Tang cũng chẳng thèm bận tâm cái chân đau nữa, cô giãy giụa nhảy xuống khỏi vai của Hoắc Thận, hốc mắt đỏ bừng hét thẳng vào mặt y:
- Anh mới là chó, cả nhà anh đều là chó!! Cút đi!
Cô gái trong phòng khách kinh ngạc há hốc mồm.
- Ranh con! Mắng người còn mắng cả tông chi họ hàng à? Ai dạy em thế hả?!
- Không đến lượt anh quản!
Phù Tang xoay người định đi, Hoắc Thận thấy vậy thì bước lên kéo cô lại:
- Chân sưng như thế mà còn đi đâu!
- Tránh ra!
Phù Tang tức giận đến mức giơ chân lên đá một phát về phía đũng quần của Hoắc Thận, mặc kệ mắt cá chân của mình đang sưng to.
Cái tên chết giẫm này! Đúng là đồ sở khanh!
Hoắc Thận nhanh tay lẹ mắt túm lấy chân cô:
- Má! Muốn phế luôn cái chân này chứ gì? Cả của quý của tôi nữa, đá gãy rồi em có đền được không?
Đền á? Đền cái con khỉ khô!!
- Đá gãy thì cũng đáng đời nhà anh!
- Sao ồn thế? Ai la lối ngoài đó thế? Còn mắng nhà người ta là chó nữa? Mắng ai đấy?
Bỗng nhiên có một giọng nữ trung niên mang theo vài phần uy nghiêm vang lên, chen vào giữa cuộc võ mồm của Hoắc Thận và Phù Tang.
Chỉ một câu thôi đã xua tan bầu không khí đầy thuốc súng này.
Phù Tang run lên, bỗng nhiên có cảm giác chẳng lành.
- Mẹ!!
Quả nhiên!!
Hoắc Thận vừa gọi xong thì một người phụ nữ mặc sườn xám màu sáng bước ra, dù bà không còn trẻ nữa, nhưng mặt mày vẫn xinh đẹp như trước. Bây giờ Phù Tang mới biết, hóa ra đôi mắt phượng quyến rũ của Hoắc Thận là được di truyền từ mẹ mình.
Vừa xinh đẹp mà lại không hề tục khí.
Lúc này cô gái trong phòng khách cũng mỉm cười, nói với mẹ của Hoắc Thận:
- Thiếu chút nữa con còn tưởng là mình lạc vào chỗ đánh nhau đấy.
Phù Tang muốn bỏ chạy cho rồi.
Chuyện gì thế này? Hai người kia đã gặp người lớn luôn rồi ư? Thế cô còn đứng ở đây làm gì nữa? Để cho người ta cười vào mặt chắc?
- Chị đừng có đứng đó xem trò nữa, mau lên lầu gọi bác sĩ Lâm giúp em đi!
Chị?
Nghe Hoắc Thận kêu một tiếng chị xong thì Phù Tang bỗng có cảm giác bị sét đánh tại chỗ.
Vậy cô gái này không phải đối tượng xem mặt của Hoắc Thận mà là chị của y ư?!!
Y có chị từ khi nào thế này? Phù Tang còn tưởng y là con một ấy chứ.
Tiêu rồi, tiêu rồi! Lần này tiêu thật rồi!!
Phù Tang có xúc động muốn cắn lưỡi chết quách cho rồi, gương mặt đỏ bừng lên như phải bỏng.
Hoắc Thận thì cười cợt đứng một bên, che miệng nhìn vẻ bối rối trên mặt cô.
Sau khi chị của Hoắc Thận thấy mắt cá chân sưng đỏ của Phù Tang thì lập tức lên lầu gọi bác sĩ Lâm. Trước khi đi còn không quên dùng ánh mắt nhìn Phù Tang từ trên xuống dưới vài lượt, ánh mắt trắng trợn kia giống hệt vẻ mặt của Hoắc Thận nhìn cô khi xưa.
Phù Tang bị nhìn đến mức lúng túng tay chân, đành phải cười xòa, may mà người ta chỉ nhìn cô một chút là đi ra.
Phù Tang thở phào một hơi, nhưng chưa gì hết thì đã nghe mẹ của Hoắc Thận hỏi:
- Khi nãy là ai mắng người thế? Cô nhóc này đấy à?
Da đầu của Phù Tang run lên.
Lòng bàn tay siết chặt đã mướt mồ hôi.
Hoắc Thận đứng bên cạnh cười gian nhìn cô.
Tên khốn kiếp này!! Trong lòng Phù Tang mắng thầm.
Cô nơm nớp trả lời:
- Bác gái, con... con xin lỗi! Khi nãy thật ra là con không cố ý đâu, câu đó chỉ là một câu cửa miệng, không, không, không phải có ý mắng thật đâu ạ.
Phù Tang căng thẳng đến mức líu lưỡi, gương mặt càng đỏ hơn.
Lúc này cô chỉ hận không thể đào một cái hố để chui vào!!
- Mẹ, con nhóc này mắng mẹ là chó đấy!
Hoắc Thận cười toe nói chen vào.
Đậu xanh nhà anh!
Phù Tang có một loại xúc động muốn chặt đầu Hoắc Thận xuống làm banh để đá.
Nhưng cô nhịn!
Trước mắt chỉ có thể nhịn thôi.
- Bác gái, con...
Phù Tang vội vàng giải thích.
Hoắc Thận lại thân mật choàng tay qua ôm vai cô, còn cười gian nói:
- Mẹ, mẹ là chó già, con trai của mẹ là chó đực! Còn con nhóc này...
Hoắc Thận lại nhìn cô cười một cái:
- Là chó cái cho con lai giống đấy!
Phù Tang súyt nữa không kềm được mà mắng một câu, chợt nhớ đến người đối diện là mẹ của Hoắc Thận nên cô lại đổi giọng:
- Con xin lỗi bác gái. Bác ơi, con thật lòng xin lỗi, khi nãy không phải con cố ý đâu ạ.
- Được rồi, không cần xin lỗi bác nữa đâu, bác biết thừa tính tình của thằng con nhà mình! Nó hay đói đòn muốn ăn mắng lắm!
Mẹ của Hoắc Thận chỉ vào con mình mắng một câu, sau đó lại hỏi Phù Tang:
- Con là?
Phù Tang không ngờ mẹ của Hoắc Thận lại tha thứ cho mình nhanh như thế, hóa ra người ta dễ nói chuyện thế này.
Cô lập tức thở phào, lập tức tự giới thiệu:
- Chào bác gái! Con tên Lục Phù Tang, là học sinh của Hoắc... huấn luyện viên Hoắc ạ!
Phù Tang vốn định gọi thẳng tên của Hoắc Thận, nhưng thầm nghĩ phải tém tém lại trước mặt mẹ của Hoắc Thận nên lại đổi xưng hô.
- Học sinh? Không phải bạn gái à?
Mẹ của Hoắc Thận thất vọng thấy rõ.
- A?
Phù Tang xấu hổ, vội lắc đầu:
- Không, không phải ạ.