- Ở chỗ anh á?
Phù Tang lắc đầu:
- Không ổn đâu.
Nếu như bị bạn học hoặc các giáo viên khác biết thì sẽ to chuyện nữa.
- Không ở đây cũng được.
Hoắc Thận liếc cô một cái.
- Hoặc là em ra khách sạn ở cùng với mẹ và chị tôi, tôi thuê một phòng tổng thống cho cả ba. Hai chọn một, em tự quyết định đi!
- ...
Kiểu này cô biết chọn kiểu gì đây? Đây căn bản không cho cô chọn mà!
Bảo cô ở cùng với mẹ của y á? Phù Tang làm gì dám chứ? hơn nữa nếu làm thế thì kỳ lắm.
- Vậy thì ở chỗ của tôi đi!
Hoắc Thận mỉm cười:
- Đồ nhát gan.
- Vậy anh ra ở với mẹ anh đi! Thế chẳng phải được à?
Hoắc Thận nhếch môi cười lạnh:
- Đây là nhà của tôi đấy nhé!
- ...
Phù Tang câm nín.
Chuyện này cứ quyết định như thế.
- Khi nãy sao tự dưng lại cắn tôi thế? Chó điên nhập à?
- Ớ...
Phù Tang cảm thấy chột dạ:
- Tôi thấy ngứa răng.
- Ngứa răng?
Hoắc Thận cười lạnh một tiếng:
- Phù Tang, em bịa có tâm một chút được không? Em tưởng tôi là con nít ba tuổi đấy à?
Hoắc Thận nghiến răng, mắt lộ hung quang đi tới siết cằm của Phù Tang nâng lên.
Phù Tang lại không hề thấy đau.
Cô rũ mắt xuống, thành thật xin lỗi y.
Cơn giận trong lòng Hoắc Thận thoáng cái đã bị tiếng xin lỗi của cô dập tắt. Nhưng y vẫn vờ mạnh miệng:
- Không chấp nhận!
- Có đau không?
- Em nghĩ xem? Nếu tôi cắn em một cái thật mạnh thì em có đau không?
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi là Hoắc Thận đã bùng nổ.
- Để tôi xem một cái.
- Không cho!
Hoắc Thận cáu kỉnh với cô.
- Để tôi xem!
Phù Tang bướng bỉnh giơ tay kéo cổ áo của y ra, hai hàng dấu răng bầm tím trên vai lập tức lộ ra.
Dấu răng rất sâu, thậm chí còn rỉ máu.
Phù Tang cảm thấy hối hận.
Nhìn thôi cũng biết là rất đau rồi, cũng không biết khi nãy tức giận mình cắn mạnh bao nhiêu nữa...
- Xin lỗi.
Cô lại thành tâm xin lỗi Hoắc Thận lần nữa:
- Tôi sai rồi.
Cô lại cúi đầu nhận lỗi.
Cảm giác được Hoắc Thận vẫn luôn trừng mình nhưng mãi mà không thấy y nói gì, Phù Tang lại ngẩng đầu lên:
- Hay là tôi cho anh cắn lại một cái nhé.
Cô vừa nói vừa giơ tay lên kề bên miệng anh:
- Nếu anh chưa nguôi cơn giận thì cứ cắn lại đi! Tôi bảo đảm không trách anh.
Phù Tang thật sự rất sợ đau, nói đến cuối giọng cô cũng trở thành lí nhí.
Hoắc Thận thì đẩy tay cô ra với vẻ không thèm.
Phù Tang mím môi:
- Vậy phải thế nào anh mới chịu tha lỗi cho tôi đây?
- Sao khi nãy tự dưng em lại cắn tôi thế?
Hoắc Thận nhìn thẳng vào cô rồi hỏi lại lần nữa.
- Aiz, anh nói bị trầy thế này thì có nên đi tiêm phòng không nhỉ? Như tiêm phòng uốn ván ấy, để tôi gọi bác sĩ Lâm xuống xử lý vết thương cho anh!
Rõ ràng Phù Tang đang cố đổi chủ đề.
Ánh mắt cô lại nhìn về phía vết cắn trên vai Hoắc Thận, ngón tay vuốt nhẹ lên dấu răng do mình để lại, cảm giác được đầu vai của Hoắc Thận cứng lại thì cô vội rụt tay lại, trên mặt đầy vẻ đau lòng:
- Có đau không?
Chỗ bị cô cắn thì không đau, nhưng bên dưới lại đau!
Nhịn đến đau!
Dù sao thì cũng lâu lắm rồi y chưa chạm vào cô nàng nào! Y thậm chí sắp sửa quên luôn cảm giác được bắn rồi.
Hầu kết gợi cảm của Hoắc Thận trượt một cái, giọng trở nên khàn hơn:
- Cho em một cơ hội chuộc lỗi.
Hơi thở nóng rẫy của y phả lên vành tai mẫn cảm của Phù Tang, khiến cho tim cô lỗi nhịp, gò má cũng đỏ rực lên vô cùng quyến rũ. Cô quay đầu nhìn thẳng vào mắt y hỏi:
- Gì cơ?
Hoắc Thận cười mà không cười, ánh mắt liếc nhìn vai của mình, sau đó lại nhìn đôi má đỏ rực của cô:
- Hôn nó một cái thì tôi sẽ tha thứ cho em.
Hai má của Phù Tang lập tức đỏ rực lên như hai quả táo.
Ý cười bên môi của Hoắc Thận lại càng sâu hơn.
Thật ra y cũng chỉ định đùa cô thôi, biết rõ cô dễ xấu hổ, cũng biết cô không dám, y muốn nhìn bộ dạng xấu hổ khó xử của cô, cũng thích bộ dạng của cô khi tức giận mắng mình lưu manh.
Nhưng lần này, điều khiến cho Hoắc Thận cảm thấy bất ngờ nhất chính là cô lại không như thế.
Cô thế mà lại ngoan ngoãn làm theo lời y, bước lên hôn nhẹ vào vết cắn của cô trên vai y.
Khi đôi môi mềm mại của cô chạm vào da thịt của mình thì Hoắc Thận cảm thấy từng tế bào trong người mình như bị cô châm lửa thiêu đốt, thậm chí máu trong người cũng bắt đầu sôi trào. Hô hấp của y đột nhiên trở nên dồn dập hơn, trong đôi mắt ẩn chứa ý cười nay lại trở nên sâu thẳm.
Y đột nhiên vươn tay siết cằm của Phù Tang.
Hô hấp của cả hai cũng dồn dập như nhau.
Gương mặt của cả hai kề sát vào nhau.
Hơi thở nóng ấm đan xen vào nhau, gần như sắp sửa không thể phân rõ ai với ai.
- Bảo em hôn mà em lại hôn thật!
Lúc Hoắc Thận nói lời này, Phù Tang có thể nhìn thấy rõ từng giọt mồ hôi tứa ra trên trán y.
Y rất nóng, nên hơi thở của y cũng nóng rực, phả vào mặt khiến tim cô đập dồn dập.
Phù Tang hé môi muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên môi thì cô lại phát hiện mình chẳng thể nói nên lời, chỉ có gương mặt là ngày càng đỏ hơn.
Hoắc Thận bỗng nhiên mỉm cười:
- Tôi còn cho rằng em nhát gan lắm! Nhưng bây giờ mới thấy hóa ra không hẳn là thế.
Lời này có ý gì đây?
Hô hấp của Phù Tang bị hơi thở của y bao phủ, não vì thiếu dưỡng khí nên đầu óc cũng chậm chạp hơn, lúc cô còn đang suy nghĩ về hàm ý trong câu nói này của Hoắc Thận thì chợt cảm thấy đôi môi mềm nhũn. Đợi đến khi cô tỉnh hồn lại thì môi cô đã bị đôi môi nóng hổi của Hoắc Thận lấp kín.
Hoắc Thận thật sự là người rất bá đạo, lại còn kiêu ngạo không ai sánh bằng!
Dù là phương diện hôn môi đi chăng nữa thì cũng thể hiện rõ ràng tính cách của y.
Đầu lưỡi nóng ướt của y như một con dã thú xông vào khoang miệng thơm tho của Phù Tang, xâm chiếm toàn bộ hơi thở của cô, lại không chừa cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Phù Tang bị y hôn đến mức rục rịch, cuối cùng chẳng thể kháng cự được chút nào.
- Anh leo xuống.
Cô muốn dùng chân đạp y, vừa mới nhích chân thì mông đã bị y vỗ một cái:
- Chân còn sưng đấy, an phận một chút đi!
Giọng nói của y khàn khàn như cổ họng bị vỡ, nói xong thì buông cô ra rồi bò dậy khỏi người cô, xoay người chạy thẳng vào phòng tắm.