Bởi vì... lời hắn nói đâm trúng tim đen của cô.
Cô sợ lắm! Sợ hắn sẽ xông vào cuộc đời mình lần nữa, và càng sợ hơn rằng hắn sẽ lại trở thành một thói quen trong cuộc sống của mình.
Trời biết trong sáu năm nay Tần Mộ Sở đã phải mất bao nhiêu thời gian và sức lực mới có thể bứt ra khỏi những thói quen ngày cũ. Cô không muốn phải gánh chịu nỗi đau giằng xé ấy thêm một lần nào. Thế nhưng cứ đà này...
Lâu Tư Trầm bỗng nhiên đứng dậy, cúi người xuống, cách chiếc bàn ăn, bóng dáng hắn phủ xuống người cô không khác chi bóng của một ngọn núi. Ngón tay lạnh lẽo siết chặt lấy cằm của cô, ép cô không thể không ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Sáu năm trước, cô xông thẳng vào cuộc đời tôi rồi lại tuyệt tình bỏ đi. Sáu năm qua rồi, có phải tôi nên ăn miếng trả miếng, đáp trả hết cho cô hay không?
Hô hấp nóng rực và nặng nề của hắn phả vào hơi thở của Tần Mộ Sở, khiến cho lòng cô rạo rực bần thần và chân tay luống cuống không thôi.
Cô nói tránh:
Chuyện quá khứ đã... Ưm ưm ưm... Tần Mộ Sở còn chưa nói xong thì đôi cánh môi đỏ mọng đã bị đôi môi nóng rực của Lâu Tư Trầm quấn lấy.
Nụ hôn của hắn mạnh bạo và kịch liệt, tựa như hận không thể xé xác cô ra mà nuốt vào bụng mình.
Hắn lách qua môi cô, mở bung hàm răng trắng, xông vào công chiếm khoang miệng cô, điên cuồng cướp đoạt từng hơi thở nơi cô, giống như muốn biến cô thành của bản thân mình.
Tần Mộ Sở bị hôn đến mê muội, thế nhưng vẫn không quên chuyện quan trọng. Cô há miệng thở hổn hển rồi nhắc hắn:
- Vết thương của anh! Anh thế này thì nó... rách ra mất...
Đôi môi mỏng quyến luyến môi cô, hắn đáp lại khe khẽ:
- Cô mà ngoan ngoãn thì vết thương của tôi sẽ không rách ra đâu.
Vừa nói chuyện, hắn vừa vòng tay ôm lấy eo cô rồi bế cô từ ghế lên bàn cơm, để cô ngồi đối diện với mình.
Tần Mộ Sở giật cả mình, lúc định thần lại thì mắng liên hồi:
- Rốt cuộc anh có muốn khỏi vết thương không hả? Anh làm thế này, vết thương không rách ra mới là lạ đấy. Đã biết mình bị thương rồi mà còn không an phận... ưm ưm ưm...
Bao nhiêu lời quở trách chưa kịp nói xong, đều bị người đàn ông trước mặt nuốt hết.
Đôi môi nóng rực bịt kín khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, và câu lầm bầm tràn ra khỏi bốn cánh môi quấn quýt:
- Cái miệng lắm điều của cô đáng ghét quá.
Tần Mộ Sở giận điên cả người.
Cô muốn đẩy hắn ra, thế nhưng hắn còn đang bị thương, cô làm sao mà dám ra tay cơ chứ?
Cô há miệng cắn hắn một cái như để trả thù, và lườm hắn bằng đôi mắt tóe lửa:
- Anh không tự yêu quý bản thân thì làm sao mà khỏe lên được!
Lâu Tư Trầm bị cắn một cái, đành phải thả cái miệng nhỏ kia ra vì đau. Thế nhưng khuôn mặt hoàn hảo không tì vết lại không lùi xa, hơi thở nóng rực và ẩm ướt của cả hai vẫn vấn vương quấn quýt. Lâu Tư Trầm ngước đôi mắt tựa đầm sâu:
- Có người dong dài như cô quan tâm thì muốn không khỏe cũng khó lắm!
Tần Mộ Sở cau mũi:
Chê tôi dong dài hả? Tôi mặc xác anh bây giờ! Đến trẻ con ba tuổi nó cũng biết là bị bệnh thì phải tĩnh dưỡng đàng hoàng, anh nhìn lại mình xem! Ai thèm quan tâm anh cơ chứ? Không thèm quan tâm đến tôi thì cô nghỉ phép làm gì? Lâu Tư Trầm nhìn cô đăm đăm và nở nụ cười xấu xa.
- Tôi đi làm đây!
Nói đoạn, Tần Mộ Sở trượt xuống khỏi bàn cơm, thế nhưng chân vừa chạm đất thì eo đã bị siết lấy. Người đàn ông kia lại bế thốc cô lên rồi đặt lên bàn.
- Ai cho cô đi?
Hắn chống hai tay lên bàn cơm, khóa chặt Tần Mộ Sở trong không gian chật hẹp giữa lòng mình.
Tần Mộ Sở buồn bực lườm hắn:
- Lâu Tư Trầm, vết thương của anh mà rách ra là tôi mặc xác anh đấy!
Lâu Tư Trầm cúi đầu, kéo áo sơ mi ra, ngó vào trong một cái rồi mới nhìn cô và hơi nhướn mày:
- Vẫn ổn lắm!
Lâu Tư Trầm cảm thấy việc bắt cô nàng này ở đây chăm sóc mình cơ bản là một kiểu tự ngược đãi.
Nhìn được mà ăn không được... đúng là chết tiệt mà!
Còn Tần Mộ Sở thì sao?
Bàn tay rót nước cho hắn đang run lên không ngừng.
Hai má vẫn nóng như phải bỏng, nhịp thở vẫn dồn dập và trái tim vẫn đập thình thịch rộn ràng làm lòng cô xốn xang. Thậm chí cô còn hoài nghi, nếu người kia tiến thêm một bước thì trái tim cô sẽ vọt thẳng ra khỏi lồng ngực mất.
May mà hắn dừng đúng lúc!
Tần Mộ Sở không nhịn được thầm hỏi chính mình hết lần này đến lần khác. Nếu như ban nãy Lâu Tư Trầm thực sự làm chuyện ấy với cô thì cô có phản kháng không? Có từ chối không?
Không ngờ rằng... chính cô cũng không dám khẳng định đáp án.
Bởi vì cô phát hiện ra mình không hề bài xích hết thảy những hành động thân mật với hắn, thậm chí còn thinh thích... thậm chí còn chờ mong...
Chờ mong?!
Điên rồi!
Tần Mộ Sở bị hai chữ mới nảy ra trong đầu dọa sợ hết hồn.
Tay cô run lên, nước trong siêu bắn ra, dội thẳng lên tay cô.
- Úi!
Tần Mộ Sở đau đến mức phải hét lên một tiếng, bấy giờ mới kịp định thần.
Sau đó, cô còn chưa kịp phản ứng thì tay đã bị bàn tay to hơn nắm lấy rồi đặt dưới vòi nước. Mãi đến khi nước lạnh tưới xuống tay, cô mới kịp nhận ra đã có chuyện gì.
Giọng nói mang đầy trách cứ của Lâu Tư Trầm vang lên trên đầu cô:
Bao giờ thì mới biết cẩn thận hơn hả? Rót nước mà cũng bỏng tay cho được! Cô thế này mà cũng đòi chăm sóc tôi à? ... Tần Mộ Sở bĩu môi ấm ức rồi ngước nhìn hắn:
- Thực ra có đau lắm đâu, nước đun từ hôm qua, hết nóng rồi.
Lâu Tư Trầm nhìn cô bằng ánh mắt tối sầm:
- Cô phải thấy may vì đây là nước từ hôm qua đấy, không thì bây giờ đã bỏng nổi bọng nước lên rồi!
Nói đoạn, Lâu Tư Trầm nhìn xuống tay cô, may mà không đỏ lên, cũng không nổi bọng nước.
- Đau không? Cần bôi thuốc bỏng không?
Hắn cúi đầu hỏi Tần Mộ Sở.
Tần Mộ Sở lắc đầu, trong lòng ấm sực lên:
- Không cần, ban nãy rát một tí thôi, giờ thì hết rồi.
Lâu Tư Trầm “ừm” một tiếng rồi lại đặt tay cô dưới vòi nước chảy:
Rửa nước lạnh thêm vài phút nữa đi. ... Ừ. Mộ Sở ngoan ngoãn mặc cho hắn nắm tay mình rửa dưới vòi nước lạnh.
Bàn tay dày rộng bao bọc tay cô, khiến cho cô an tâm chưa từng thấy.
Tần Mộ Sở thích cảm giác này, thậm chí còn... mê đắm cảm giác này!