Nhưng dường như Lục Ngạn Diễm không hề nể mặt cô ta tí nào cả.
- Lúc nãy chẳng phải đã thảo luận qua rồi sao? Con người rồi cũng sẽ thay đổi, trước đây thích không có nghĩa là bây giờ vẫn sẽ thích.
Trước đây thích không có nghĩa là bây giờ vẫn sẽ thích.
“…”
Khúc Ngọc Hi ngớ người ra một lúc, ánh mắt để lộ một sự ảm đạm khó lý giải.
Chỉ có Lục Dung Nhan biết, những điều Lục Ngạn Diễm nói hoàn toàn không phải là những lời thật lòng.
Bà Lục không muốn nhìn tiếp cảnh này liền lườm Lục Ngạn Diễm một cái, sau đó nhìn qua Khúc Ngọc Hi nói:
- Ngọc Hi à, đừng có chấp nhất với nó làm gì, nó chính là cái kiểu vô tâm vậy đó, sau này đừng có mua cho nó cái gì nữa hết!
Khúc Ngọc Hi mỉm cười nói:
- Không sao đâu bà nội, chúng ta là người một nhà cả mà, sao con có thể để tâm mấy chuyện này chứ? Tình bạn của con với anh Ngạn Diễm cũng đâu phải là ngày một ngày hai đâu ạ, sao con lại không hiểu anh ấy chứ? Anh Ngạn Diễm chính là vì xem con như người nhà nên mới thẳng thắn như vậy.
Những lời này khiến cho bà Lục cười tươi rạng rỡ, bà Thôi Trân Ái ngồi bên cạnh cũng cảm thấy vui, không ngớt lời khen ngợi:
- Xem đó, Ngọc Hi đúng là thấu hiểu lòng người, vừa chu đáo lại hiểu chuyện, có đứa con dâu tốt như con, đúng là phúc của nhà họ Lục, cả Dung Nhan nữa, cũng là nàng dâu ngoan ngoãn khéo léo, lại có duyên.
Lục Dung Nhan khẽ cười, còn Khúc Ngọc Hi thì lại cười rồi đứng dậy.
- Mẹ à, nghe mẹ nói như vậy, thực ra chính là do gia phong nhà họ Lục chúng ta tốt, người lớn luôn lấy thân mình làm gương, tụi con mưa dầm thấm đất, tự nhiên cũng sẽ trở nên hiểu chuyện. Mẹ con cũng thường dạy con rằng, về nhà chồng không những phải hiếu kính với người lớn, mà còn phải hòa thuận với các anh chị em trong gia đình, không được sống buông thả, những lời dạy bảo của mẹ con con lúc nào cũng khắc cốt ghi tâm, nhưng mà trước đây, con và anh Ngạn Sinh đều sống ở vùng khác, nhiều khi có lòng muốn hiếu kính với bà nội và ba mẹ cũng đành lực bất tòng tâm, lúc nào trong lòng con cũng thấy áy náy, không thể ở bên cạnh, nên chỉ đành mua mấy món quà nhỏ để mang về cho bà và ba mẹ được vui, không biết mấy món đồ này có hợp ý bà và ba mẹ không ạ?
Bà Lục cảm thấy vui mừng thanh thản nói:
- Ngọc Hi à, tấm lòng của con bà nội và ba mẹ đều hiểu, con tuy là không ở bên cạnh bọn ta, nhưng mỗi năm tới dịp lễ đều không quên thành tâm gửi quà tặng cho người lớn, bọn ta rất chi là vui mừng, con xem, đồ trên người bà nội là do con mua đó, ta thích lắm, có điều, thích thì thích, nhưng mà sau này cũng đừng lo nghĩ cho bọn ta nhiều nữa, gia đình nhỏ các con sống hạnh phúc đã là báo đáp lớn nhất đối với người lớn bọn ta rồi.
- Bà nội, bà thích là được rồi, con và Dung Nhan đều là con dâu nhà họ Lục, cháu dâu của bà, mua quà cho bà là điều nên làm, Dung Nhan cô ấy ở gần đây, về khoản này chắc chắn làm tốt hơn con rồi!
Lục Dung Nhan có chút hổ thẹn. Cuộc hôn nhân của cô với Lục Ngạn Diễm vốn dĩ là hữu danh vô thực, vậy nên cô rất khó đặt mình vào vị trí con dâu của nhà họ Lục, hơn nữa cô cũng không giỏi mấy vụ góp vui lấy lệ, cũng rất ít giả vờ đóng kịch lui tới nhà họ Lục, vậy nên cũng chẳng thể nói là thường mua quà hay gì cả. Vả lại, hôm nay đến nhà họ Lục, cô cũng chỉ đến với hai bàn tay không mà thôi.
Những lời nói vừa rồi của Khúc Ngọc Hi khiến cô cảm thấy có chút khó xử.
Cô cũng khó tránh khỏi có phần lúng túng, gượng gạo, nhưng lại chẳng có cách nào phản bác được.
Lúc này, giọng nói của Lục Ngạn Diễm lại bất chợt vang lên:
- Chị dâu không nhắc xém chút lại quên mất, đợt trước cùng Dung Nhan về nhà mẹ đẻ, cô ấy có nhờ ba mẹ mình đưa ra phương pháp dưỡng sinh và thực đơn phù hợp dựa theo tình trạng sức khỏe của bà nội và ba mẹ, ai ngờ, sau khi về lại đây, ngày nào cũng bận việc ở bệnh viện nên cũng quên bén đi mất.
Nói rồi, Lục Ngạn Diễm lấy ra từ trong túi áo khoác ba quyển sổ tay nhỏ sau đó đưa cho bà và ba mẹ mình:
- Dung Nhan còn đặc biệt đánh máy in ra nữa đây ạ. Bà nội và ba mẹ tuổi tác cũng đã lớn cả rồi, sức khỏe mới là quan trọng nhất, trước tiên phải có một sức khỏe tốt thì mới có cơ hội tận hưởng những món đồ ngoài thân.
Người đã có tuổi ắt hẳn sẽ càng chú trọng đến sức khỏe của mình hơn, ba người nhận lấy quyển sổ tay rồi lật ra xem một cách tỉ mỉ, tiếp đó không ngớt lời khen ngợi Dung Nhan là người có tâm.
Thật ra những lời Lục Ngạn Diễm nói chỉ đúng có một nửa.
Thực đơn và phương pháp dưỡng sinh đích thực là do ba mẹ cô soạn cho, có điều, không phải cô trực tiếp xin họ, mà là hai ông bà tự chủ động cho.
Đây thực ra là chuyện hồi hai tháng trước lúc ba người nhà bọn họ về quê để mừng sinh nhật ba của Dung Nhan. Lục Ngạn Diễm tuy bình thường đối xử lạnh nhạt với cô, tuy nhiên trước mặt ba mẹ thì lại rất biết cách diễn kịch, ba mẹ cô rất thích anh, người ta có câu: “Yêu chim yêu cả lồng”, vậy nên liên quan tới người nhà của Lục Ngạn Diễm, ba mẹ cô cũng rất là quan tâm.
Sau khi trở về, do cả ngày bận làm phẩu thuật, điều quan trọng hơn cả là do cuộc hôn nhân của cô và Lục Ngạn Diễm không được như ý, nên cô cũng làm biếng mang mấy thứ này qua để lấy lòng người nhà anh ta, chứ nói gì đến mấy chuyện đánh máy này kia, từ đó đến nay cũng chỉ để đại trên xe. Không ngờ Lục Ngạn Diễm lại mang thực đơn đi làm thành sổ tay, vừa hay lúc này lại mang ra giải vây giúp cô.
Những lời nói của Lục Ngạn Diễm đã làm thay đổi hoàn toàn cục diện, Khúc Ngọc Hi từ thế chủ động lại trở nên bị động, cô ta liếc nhìn Lục Ngạn Diễm một cái, từ sâu trong đáy mắt thoáng chốc hiện lên sự hụt hẫng khó lòng mà che dấu nổi...
Lục Ngạn Diễm nhìn thấy nhưng giả bộ làm ngơ, cũng chẳng thèm quan tâm, tiếp đó anh châm điếu thuốc rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng khách.
Khúc Ngọc Hi mím chặt môi nhìn theo bóng dáng Lục Ngạn Diễm.
- Điện thoại con rớt trên xe rồi, con đi ra lấy.
Nhìn hai người lần lượt đi ra, Lục Dung Nhan lúc này gắp thức ăn cho vào miệng lặng lẽ nhai...
Bầu không khí trên bàn ăn vẫn không hề bị tẻ nhạt vì sự vắng mặt của hai người kia, Lục Viễn Sơn và Lục Ngạn Sinh thì đang bàn về một số chuyện trong quân đội, bà Lục và bà Thôi Trân Ái thì thích nói về chuyện nhà chuyển cửa nhà họ Lục, Tiêu Tiêu thì đòi mẹ Lục Dung Nhan dẫn ra ngoài bãi cỏ bắt dế, đúng lúc cô cũng muốn tận dụng cơ hội này để ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Hai mẹ con một lúc sau đã bắt được một con dế, Tiêu Tiêu muốn đặt con dế vào trong chiếc hộp nhỏ đựng đồ của mình, nhưng nhớ ra là chiếc hộp vẫn còn đang trên xe, nên Lục Dung Nhan bèn đến chỗ nhà xe để lấy đồ cho cu cậu.
Vừa mới quẹo qua cửa nhà xe, bỗng nhìn thấy từ đằng xa Lục Ngạn Diễm đang đứng tựa lưng vào thành cửa xe gần ghế lái phụ, anh đứng cúi đầu hút thuốc, dáng vẻ lạnh lùng.
Lục Dung Nhan chợt dừng bước, chiếc hộp của Tiêu Tiêu đặt ở chỗ cửa xe gần ghế lái phụ, nếu cô muốn lấy được chiếc hộp thì không thể nào nhìn thấy Lục Ngạn Diễm mà làm như không thấy, nhìn nét mặt có thể đoán được tâm trạng của anh ta dường như không được tốt cho lắm.
Lục Dung Nhan cảm nhận được điều đó, cô định quay người đi, nhưng mà Tiêu Tiêu vẫn đang đợi cô mang đồ về, do dự một hồi, cuối cùng cô cũng quyết định bước qua đó, chuyện lúc nãy tại bàn ăn cũng là do anh giải vây cho cô,vậy nên nói một tiếng cảm ơn cũng là điều nên làm.
- Chuyện lúc nãy, cảm ơn anh.
- Sao?
Lục Ngạn Diễm ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, rất dễ nhận thấy, anh hoàn toàn không chú ý đến việc cô đang tiến lại gần.
- Ý tôi là chuyện dưỡng sinh và thực đơn lúc nãy.
Lục Dung Nhan nói thêm.
- Cảm ơn cái gì?
Lục Ngạn Diễm ném đầu điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt tàn thuốc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô, khóe miệng thoáng nở nụ cười nhạt.
- Vợ chồng với nhau, có cần khách sáo vậy không?
Giọng nói của Lục Ngạn Diễm trong trẻo thanh thoát, so với bộ dạng cúi đầu hút thuốc lúc nãy thì quả thật là hai người khác nhau.
Còn cả câu nói lúc nãy của Lục Ngạn Diễm, lại càng khiến Lục Dung Nhan cảm thấy kinh ngạc, anh nói câu vợ chồng với nhau
...
Trong lúc Lục Dung Nhan đang cảm thấy ngạc nhiên thì một dáng người cao to tiến đến, đứng sừng sững ngay trước mặt cô, anh nhìn cô bằng một ánh mắt dịu dàng mà nhiều năm qua chưa từng có.
Lúc nãy anh ta không có uống rượu, Lục Dung Nhan khẳng định một trăm phần trăm.
Cái hành động khác thường của Lục Ngạn Diễm khiến cô cảm thấy có chút không được tự nhiên, theo phản xạ, cô đứng dịch sang một bên, muốn vượt qua người của Lục Ngạn Diễm để tiến đến chỗ chiếc xe, nhưng lại bị anh giơ tay ngăn lại.
Nói chính xác hơn là bị ôm.
Cô giãy dụa kêu lên:
- Lục Ngạn...
- Đừng động đậy...
Lục Ngạn Diễm kề sát môi mình lên dái tai của cô, sau đó nhẹ nhàng đưa tay vén ngược làn tóc rối của cô ra đằng sau tai.
Những hành động mỗi lúc một bất thường của anh khiến cho Lục Dung Nhan hoàn toàn đơ người, cô ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh, trong chốc lát cảm thấy có chút luống cuống.
- Em yêu à, em đẹp lắm.
Lục Ngạn Diễm nói.
Giọng điệu của anh vừa dịu dàng lại vừa trầm lắng, gương mặt khôi ngô tuấn tú kèm theo nụ cười nhẹ nhàng, ánh trăng nhàn nhạt phủ khắp người anh, toàn thân trông vừa dịu dàng lại quyến rũ, anh cúi đầu xuống nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đó dường như sắp làm cho cô tan chảy.
Một Lục Ngạn Diễm như vậy, cô trước giờ chưa từng thấy qua.
Lục Dung Nhan có chút hoảng hốt kêu lên:
- Lục Ngạn Diễm, anh...
- Đừng nói chuyện, tôi muốn làm một việc...
Ngón tay thon dài của Lục Ngạn Diễm ấn nhẹ bờ môi cô, trên đầu ngón tay vẫn còn đọng lại chút hơi ấm và mùi vị thuốc lá ban nãy, quyến luyến trên bờ môi đỏ thắm, bịn rịn, mê hoặc lòng người...
- Anh...định làm gì?
Lục Dung Nhan cảm thấy hoàn toàn mơ hồ.
Đây...có còn là một Lục Ngạn Diễm lạnh lùng của trước đây, một Lục Ngạn Diễm luôn coi cô như vô hình?
Lục Ngạn Diễm không hề trả lời câu hỏi của cô, mà trực tiếp cúi người rồi hôn nhẹ lên trán cô. Sau đó nhẹ nhàng hôn khắp từ trên xuống dưới trên khuôn mặt cô. Bàn tay nhỏ luồn qua từng ngóc ngách như mang theo dòng điện cào cấu lên gương mặt cô, lên trái tim cô.
Cuối cùng đôi môi anh trực tiếp in trên bờ môi mềm mịn của cô, cảm nhận một cách tỉ mỉ, nụ hôn của anh lúc dịu dàng, lúc cuồng nhiệt, nhấp nhô co dãn nhịp nhàng, khiến cho trái tim sầu muộn những ngày qua của Lục Dung Nhan càng lúc lại càng đập nhanh hơn.
Người đàn ông này đúng là có khả năng đầu độc trái tim người khác.
Trong vòng tay dịu dàng đầy mê hoặc của anh, Lục Dung Nhan hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng, cô bất giác đưa tay lên muốn ôm lấy thân thể săn chắc của anh.
Trong thoáng chốc, cô vô tình nhìn thấy ở phía góc có một dáng người với tà áo trắng vội bước lướt qua, những bước chân loạn xạ càng lúc càng khuất xa dần.
Là Khúc Ngọc Hi.
Lục Dung Nhan trong thoáng chốc như bừng tỉnh trở lại, hai cánh tay định giơ lên lúc nãy lại bất lực buông xuống, tim cô dường như bị đông cứng lại, rất lạnh, rất đau.
Cô đẩy anh ra một cách dễ dàng.
- Không cần diễn nữa đâu nhỉ?
Cô nghe thấy giọng nói của mình hình như hoàn toàn không có chút gì gọi là quan tâm.
- Lần này tôi giúp anh, chúng ta coi như huề.
Đôi mắt của Lục Ngạn Diễm thoáng chốc trở nên lãnh đạm, sau đó quay người bước đi.
- Ly hôn đi.
Cô lấy lòng tự tôn đáng thương của mình để nói với anh.
Tôi đồng ý tác thành cho anh và cô ta, sao anh lại không thể tác thành cho tôi chứ?
Tôi chỉ muốn lặng lẽ tránh xa các người, tại sao lại khó đến như vậy?
Lục Ngạn Diễm chẳng hề để ý đến cô, chỉ tự ý bỏ đi.
- Lục Ngạn Diễm, anh cảm thấy thú vị lắm hả?!
Cô gào thét về phía Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm dừng bước, vẫn không quay lưng lại về phía cô, sau đó nói:
- Cô có từng nghĩ tới Tiêu Tiêu không?
- Vậy anh có từng vì Tiêu Tiêu mà quan tâm đến cảm nhận của tôi không? Tôi là một người phụ nữ, không phải dùng để trang trí, tôi cũng cần tình yêu, cần người ở bên cạnh, nhưng mà anh thì sao chứ? Ngoài một đống quần áo, bóp ví, đồ trang sức hàng hiệu ở nhà ra thì anh chẳng cho tôi được cái gì cả.
- Ngoài những thứ này ra, tôi không cho cô được những thứ khác.
Lục Ngạn Diễm lạnh lùng nói.
- Anh có thể cho tôi tự do!
Lục Dung Nhan nhìn chằm vào bóng lưng của Lục Ngạn Diễm, giọng điệu cương nghị.
Giọng nói của cô vẫn chưa dứt thì Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên quay phắc người lại, bước nhanh tới trước mặt cô, sau đó giơ tay bóp chặt lấy miệng cô tỏ vẻ phẫn nộ, bộ dạng này hoàn toàn khác hẳn so với dáng vẻ dịu dàng lúc nãy.
- Lục Dung Nhan, đừng có thử thách sự kiên nhẫn của tôi nữa!