- Sở Sở, chị đừng như vậy mà!
Cố Cẩn Ngôn biết bây giờ dù có nói gì cũng là thừa thãi. Làm gì có lời nói nào có thể trấn an được trái tim yếu ớt của một người mẹ được đây? Anh chỉ đành vỗ nhẹ lưng cô, muốn cho cô niềm an ủi vững chãi nhất:
- Nếu biết chị thế này thì Đuôi Nhỏ sẽ buồn lắm cho mà xem!
Mộ Sở vẫn còn chìm trong hối hận, hai mắt đẫm lệ chứa chan:
Chị không đáng làm mẹ! Chị chẳng cho con được cái gì! Hu hu... Sở Sở, đừng như thế mà! Cố Cẩn Ngôn nghe xong cũng phải xót xa:
- Chị làm tốt lắm rồi, thật đấy!
Một người mẹ đơn thân có thể một mình nuôi con lớn đến thế này thực sự vô cùng vô cùng gian nan.
Mấy năm nay cô nếm trải biết bao nhiêu là khổ sở, Cố Cẩn Ngôn đều nhìn thấy mà đau lòng.
Năm năm trước, khi sinh Đuôi Nhỏ, Mộ Sở suýt nữa đã chết trên bàn mổ vì sinh khó, may mắn lắm mới gắng gượng được qua. Năm ấy cô mới năm hai đại học, vì sinh Đuôi Nhỏ mà không thể không từ bỏ giấc mộng học y của mình, vừa nuôi con vừa làm thêm kiếm sống. Mãi đến khi Đuôi Nhỏ lớn hơn một chút, Mộ Sở mới lại bước lên con đường theo đuổi ước mơ. Chính bởi vì thế cho nên cô đã ở tuổi này, mà vẫn chỉ là một bác sĩ thực tập cỏn con trong bệnh viện.
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra từ bên trong, bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra:
Ai là người nhà của Tần Diên Vĩ? Tôi đây! Mộ Sở lao lên.
- Tôi nữa!
Cố Cẩn Ngôn cũng theo sát.
- Bác sĩ ơi, con tôi thế nào rồi?
Tuy bác sĩ trước mặt làm việc cùng một bệnh viện với Tần Mộ Sở, thế nhưng vì khác khoa nên họ không quen biết nhau, thậm chí ngày thường còn không gặp nổi nhau một lần. Bệnh viện Phụ Nhân có tới năm ngàn bác sĩ, y tá và nhân viên, mọi người không thể quen nhau hết được.
Bệnh nhân đã tạm thời qua khỏi thời kì nguy hiểm, chúng ta vào văn phòng của tôi rồi nói chuyện cụ thể sau. Được. Tần Mộ Sở và Cố Cẩn Ngôn vội vàng theo bác sĩ vào văn phòng.
Bác sĩ ngồi trước máy tính, lấy kết quả xét nghiệm tổng hợp của Đuôi Nhỏ ra, rồi nhìn Tần Mộ Sở và Cố Cẩn Ngôn mà nói:
Hai người là bố mẹ của cô bé đúng không? Tôi muốn hai người chuẩn bị tâm lý trước khi nghe về bệnh tình của cô bé. Có khả năng cô bé đã nhiễm hội chứng thực bào máu. Bệnh này là bệnh hiếm, cô bé sẽ phải chạy hóa trị để khống chế bệnh, đương nhiên, nếu có tủy sống thích hợp thì cũng có thể tính đến biện pháp ghép tủy. Hội... hội chứng thực bào máu? Lời bác sĩ nói chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, giáng thẳng xuống đầu Tần Mộ Sở. Cô chỉ thấy tầm mắt tối sầm, thân thể bủn rủn, rồi cứ thế ngất lịm đi.
- Sở Sở!
May mà Cố Cẩn Ngôn kịp ôm lấy cô:
- Sở Sở, chị đừng làm em sợ!
Cố Cẩn Ngôn vỗ lên hai gò má tái nhợt của Tần Mộ Sở, bấy giờ cô mới hồi tỉnh. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy chẳng còn sắc máu, giàn dụa nước mắt:
- Cẩn Ngôn, có phải bác sĩ chẩn đoán sai rồi không? Làm sao Đuôi Nhỏ có thể mắc bệnh này cơ chứ? Nó còn bé như thế mà! Nó hoạt bát biết bao... hu hu hu... không phải đâu! Không phải đâu! Tôi không tin... hu hu hu...
Tần Mộ Sở dùng cả hai tay bám lấy vạt áo sơ mi của Cố Cẩn Ngôn như người chết đuối, cả khuôn mặt chôn trong ngực anh mà khóc thất thanh:
- Chị không tin! Chị không tin ông trời lại nhẫn tâm như thế! Đuôi Nhỏ của chị còn bé tí, nó ngoan đến thế, nó giỏi đến thế mà... hu hu hu
Mộ Sở không dám tưởng tượng Đuôi Nhỏ bị bệnh tật tra tấn sẽ khổ sở tới mức nào, càng không dám tưởng tượng nếu mất đi Đuôi Nhỏ thì mình sẽ ra sao...
Cô sẽ phát điên mất! Cô sẽ đau đớn đến mức sống không bằng chết!
- Sở Sở...
Giọng nói của Cố Cẩn Ngôn khàn đặc đi.
Ngoài việc ôm lấy người phụ nữ đang run bần bật trong lòng mình, Cố Cẩn Ngôn không biết mình còn có thể làm gì để giúp cho cô nữa.
Bây giờ anh có nói gì cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi!
Không ai có thể thấu hiểu nỗi đau của cô được!
Mà anh cũng chẳng thể thốt câu “Chị ơi đừng đau khổ” thành lời.
Làm sao có thể không đau khổ được đây? Người nằm trên giường bệnh chịu đựng sự tra tấn của ốm đau là con cô đó! Nó là bảo bối mà cô mang nặng chín tháng mười ngày, là bảo bối mà cô suýt nữa đã hi sinh cả tính mạng và danh dự của một người con gái để sinh ra!
Không biết khóc mất bao lâu, mãi đến khi bác sĩ cho phép họ vào phòng bệnh thăm Đuôi Nhỏ, cô mới gạt nước mắt, nín dần.
- Trông chị có giống vừa mới khóc xong không?
Mộ Sở hỏi Cố Cẩn Ngôn với vẻ sốt ruột.
Cố Cẩn Ngôn sửa lại tóc tai rối tung trên trán cô rồi thở dài:
- Mắt sưng húp hết lên rồi.
Mộ Sở nghe xong thì suýt nữa lại bật khóc. Cô cố nén nước mắt:
- Mong là Đuôi Nhỏ không nhận ra.
Nói xong, cô gắng gượng nở nụ cười.
Nụ cười kia còn khiến người nhìn đau lòng hơn cả khóc.
Hai người đi vào phòng bệnh.
Lúc này Đuôi Nhỏ đã tỉnh rồi. Cô bé ngồi trên giường cho các bác sĩ kiểm tra, cực kì ngoan ngoãn.
Thấy Mộ Sở và Cố Cẩn Ngôn bước vào, nó vui vẻ khua khoắng tay chân trên giường, trông có giống mắc bệnh chút nào đâu?
- Sở Sở! Ba Cẩn Ngôn!
Nhìn nụ cười hồn nhiên trên mặt con, Mộ Sở chỉ thấy mắt mình cay sè, suýt nữa thì nước mắt đã lại rơi, cô phải cố lắm mới kìm lại được.
Bác sĩ cũng đã kiểm tra xong. Họ dặn dò Mộ Sở vài câu rồi đi ra ngoài.
Bác sĩ vừa đi thì Mộ Sở đã ngồi xuống mép giường của Đuôi Nhỏ. Cô ôm khuôn mặt xinh xắn của con rồi hỏi với vẻ đau lòng:
Cục cưng, con có thấy không khỏe ở đâu không? Đau ở đâu thì nói cho mẹ nghe nhé. Sở Sở, Đuôi Nhỏ không thấy đau ở đâu hết, ban nãy chú bác sĩ khám cho con bảo là con khỏe lắm mà. Nhưng mà con làm mẹ sợ rồi phải không? Mẹ khóc đấy à? Sao mắt mẹ đỏ au thế... Trên khuôn mặt non nớt của cô bé đượm vẻ tự trách và buồn rầu.
Mộ Sở nghe con hỏi như bà cụ non, hai mắt lại đỏ lên.
Thấy thế, Đuôi Nhỏ sốt ruột lắm. Nó vội vàng vươn đôi tay ú nu lau nước mắt cho Mộ Sở.
- Mẹ ơi, mẹ đừng khóc mà! Đuôi Nhỏ khỏe lắm! Đuôi Nhỏ không đau đâu.
Lúc này đây, bao nhiêu cảm xúc mà cô vất vả kìm nén hồi lâu chợt vỡ òa như lũ phá đê. Cô ôm siết Đuôi Nhỏ vào lòng:
- Cục cưng ơi, con hứa với mẹ đi, con hứa với mẹ là con sẽ khỏe mạnh nhé? Nhất định con phải khỏe mạnh nhé con...
Nước mắt giàn rụa chảy từ khóe mắt đỏ au, hai tay ôm con bất giác siết chặt lại, như thể sợ rằng chỉ ngay giây tiếp theo thì bảo bối của mình sẽ không còn tồn tại trên đời:
- Mẹ yêu con! Cục cưng ơi, con là người thân yêu nhất của mẹ trên đời này, con là niềm kiêu hãnh lớn nhất của mẹ đó, mẹ không thể không có con được! Mẹ không thể không có con được, con ơi... hu hu hu...
Mộ Sở ôm Đuôi Nhỏ khóc nức nở, hoàn toàn không khống chế nổi cảm xúc của chính mình.
Cố Cẩn Ngôn đứng bên cạnh không đành lòng nhìn cảnh tượng ấy. Anh lặng lẽ quay mặt đi, không biết mắt cũng đỏ bừng lên tự khi nào.
Tình yêu vĩ đại nhất trên thế gian này, chắc chắn là tình mẹ yêu con!
...
Đuôi Nhỏ lẳng lặng ngủ say.
Mộ Sở ngồi bên mép giường nhìn gương mặt bé thơ ngủ say, hồi lâu không nỡ chớp mắt.
Cô chỉ hận mình không thể nhìn con mãi như thế, nhìn cả đời này, nhìn cho đến đất tận trời tàn, nhìn đến khi đầu mình bạc trắng.
- Sở Sở.
Cuối cùng Cố Cẩn Ngôn không nhịn được nữa. Anh bước lên, vỗ nhẹ vào vai Mộ Sở rồi khuyên nhủ nhẹ nhàng:
- Đi ăn gì lót dạ trước đi, nếu không làm sao mà có sức chăm sóc Đuôi Nhỏ được?
Mộ Sở lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm vào khuôn mặt của bé con:
- Chị chẳng ăn nổi gì đâu...
Lúc này đừng nói là ăn cơm, đến uống nước cô còn nuốt không trôi nữa là.
Cố Cẩn Ngôn không biết làm thế nào, đành phải kiếm cái ghế rồi ngồi xuống cùng cô.
Nhìn Đuôi Nhỏ đang ngủ say trên giường rồi nhìn Mộ Sở, Cố Cẩn Ngôn thấy lòng nhói đau. Một lúc lâu sau, anh mới hỏi:
- Sở Sở, chị có định nói chuyện của Đuôi Nhỏ cho ba nó biết không?
Lời của Cố Cẩn Ngôn làm cho Tần Mộ Sở ngây ra.
Thân thể cô cứng lại. Và bấy giờ cô mới dời ánh mắt từ con mình sang nhìn Cố Cẩn Ngôn chằm chằm.
- Lúc nào Đuôi Nhỏ cũng mong có ba. Hơn nữa bây giờ nó cần có nguồn tủy sống tương thích. Lâu Tư Trầm là ba ruột của nó, giữa họ có xác suất tương thích rất cao, đúng không?
Đúng! Tần Mộ Sở cũng đã nghĩ đến những điều mà Cố Cẩn Ngôn vừa nói. Thế nhưng nếu cô nói cho hắn biết thì hậu quả sẽ là gì đây? Có phải là cô sẽ vĩnh viễn mất đi Đuôi Nhỏ không?
- Sở Sở, em biết trong lòng chị nghĩ gì.
Cố Cẩn Ngôn nắm chặt đôi tay lạnh giá của Mộ Sở, muốn ủ ấm nó trong tay mình:
- Chị sợ rằng sau khi hắn biết thì nhà họ Lâu sẽ cướp Đuôi Nhỏ đi, về sau chị muốn gặp con một lần cũng khó...
Đúng vậy, đây cũng là kết quả mà Mộ Sở sợ hãi nhất!
Hai mắt cô lại đỏ au, và nước mắt dâng lên chan chứa.
Đôi tay lạnh giá run rẩy không thôi, trên khuôn mặt lại chẳng còn mảy may màu máu.
Cố Cẩn Ngôn siết chặt tay, ủ đôi tay cô trong bàn tay ấm áp của mình:
Nhưng mà Sở Sở à, chuyện quan trọng nhất đối với chúng ta bây giờ chính là cùng nhau chữa khỏi bệnh cho Đuôi Nhỏ. Còn những chuyện khác, đành phải gác sang một bên rồi tính sau thôi, chị nói có phải không? Ừ. Mộ Sở cũng biết chuyện quan trọng nhất là chữa khỏi cho Đuôi Nhỏ, còn chuyện khác thì không nên nghĩ quá nhiều.
Được rồi, chị sẽ tìm cơ hội nói cho anh ấy biết. Đừng sợ! Cố Cẩn Ngôn vỗ nhẹ lên lưng cô như cổ vũ:
- Dù sau này anh ta tranh quyền nuôi con với chị thì còn có nhà họ Cố của em mà! Đuôi Nhỏ là fan trung thành nhất của em đấy, không thể để cho anh ta chiếm lợi như thế được!
Mộ Sở cố nặn ra một nụ cười nhợt nhạt:
Cẩn Ngôn, cảm ơn cậu. Mấy năm nay mà không có cậu, thì không biết là chị... Thôi thôi, chị đừng có nói mấy câu dong dài này nữa, em nghe mà phát chán luôn rồi. Cố Cẩn Ngôn giơ ngón tay lên móc lỗ tai rồi đứng dậy:
- Em đi mua cho chị cái gì ăn tạm để lót dạ nhé. Chị mà không ăn, tí nữa Đuôi Nhỏ dậy, em sẽ mách nó, xem chị có dám nhịn đói không.