Lục Dung Nhan buồn bực vì hành động càn rỡ của Lục Ngạn Diễm, bèn giận dữ đứng lên quát vào mặt anh:
- Lục Ngạn Diễm, anh đừng quên bây giờ vẫn còn trong giờ làm!
Lục Ngạn Diễm cười trào phúng, sau đó giơ tay lên, bắt đầu cởi chiếc cúc áo đầu tiên trên sơ mi:
- Đương nhiên tôi biết bây giờ đang trong giờ làm, không cần em phải nhắc.
Nói xong, anh bước từng bước về phía Lục Dung Nhan. Cô không muốn dây dưa với anh, bèn lắc người muốn lách qua anh để đi ra cửa. Thế nhưng không gian trong phòng nghỉ rất nhỏ, cô chưa kịp nghiêng người thì Lục Ngạn Diễm đã quay người chặn cô trên tường.
Cô bực mình đỏ mặt:
- Lục Ngạn Diễm, anh là đồ tồi!
Lục Ngạn Diễm nâng cằm cô lên:
- Mèo con đáng thương, đừng kích động như thế, em cứ thế này thì tôi sẽ cho rằng em đang sợ hãi đấy.
Sợ hãi?
Cô mà lại phải sợ chuyện này sao?
Lục Dung Nhan chỉ cảm thấy buồn cười. Họ làm vợ chồng bao nhiêu năm, tuy chẳng có tình cảm gì nhưng vẫn vận động trên giường như ai, anh ta có làm thiếu nước nào đâu?
Cô không sợ, cô chỉ giận thôi.
Rốt cuộc anh coi cô là cái gì chứ?
Gái hộp đêm gọi là đến, đuổi là đi à?
Cô không muốn thế!
- Lục Ngạn Diễm, anh buông tay! Tôi chưa gặp người đàn ông nào khốn nạn như anh!
Lục Dung Nhan nổi giận đùng đùng, quát ầm lên.
Dường như Lục Ngạn Diễm đã nhìn thấu tâm tư mà cô luôn che giấu. Anh cười châm chọc, đoạn nói:
- Hình như cô hơi bị ảo tưởng rồi.
Nói xong, anh buông cô ra rồi đi về phía sofa, ngồi xuống, vươn tay chỉ tủ đồ ở gần đó mà nói:
- Trong đó có đồ dùng băng bó, thuốc khử trùng và băng vải.
Thế rồi anh ngang tàng cởi nốt những chiếc cúc còn lại trên áo sơ mi.
Ý gì đấy? Lục Dung Nhan kinh ngạc.
Trong ánh nhìn hoang mang của cô, Lục Ngạn Diễm liếc xéo một cái rồi cởi áo sơ mi ra, ném sang bên cạnh.
Khi nhìn lên người anh, ánh mắt của Lục Dung Nhan như đông cứng lại.
Thì ra trừ trên cánh tay thì ngực, vai và bụng của Lục Ngạn Diễm đều có vết thương. Vết trên vai là nghiêm trọng nhất. Tuy đã băng bó đơn giản, nhưng ban nãy bị Lục Ngạn Sinh bất cẩn đánh một cái nên dưới lớp băng vải đã rướm máu. Máu đỏ lốm đốm loang dần ra như những đóa hoa nở bừng trên vải trắng.
Nhìn Lục Ngạn Diễm mình đầy thương tích, trái tim của Lục Dung Nhan thắt lại như cũng đang rỏ máu.
Tên khốn này, rõ ràng anh bị thương từ hôm qua, sao hôm nay mới xử lý chứ?
Nếu nói một quyền của Lục Ngạn Sinh có thể làm vết thương rách ra như thế này thì cô tuyệt đối không tin.
Cô vội lao về phía tủ đồ, lấy thuốc khử trùng và băng sạch trong đó ra, vì nóng ruột mà tay run rẩy.
Dù Lục Ngạn Diễm có lạnh lùng với cô tới đâu thì cô cũng vẫn yêu anh, anh như thế này, cô làm sao có thể không đau lòng cho được?
Thế nhưng cô lại nhớ ngay đến hình ảnh trong phòng bệnh của Khúc Ngọc Hi ban nãy và trong phòng phẫu thuật ngày hôm qua. Hôm qua, y tá có khuyên thế nào thì Lục Ngạn Diễm vẫn cứ cố chấp đứng bên bàn phẫu thuật của Khúc Ngọc Hi.
Suy nghĩ đến đây, Lục Dung Nhan bắt đầu giận chính bản thân mình vì đã quan tâm anh đến thế.
Cô quan tâm anh thì sao chứ? Chẳng phải anh vẫn cứ nghĩ đến người khác hay sao?
Nghĩ đến đây, cô giận dỗi đặt đồ đạc ở phía xa rồi đứng lên, bước ra cửa, nói với vẻ lạnh lùng:
- Lục Ngạn Diễm, anh mở cửa ra, tôi đi gọi y tá vào băng bó cho anh!
Người đàn ông kia cau chặt đôi mày:
- Em nghĩ tôi đưa em đến đây là để em gọi họ vào băng bó cho tôi à?
Lục Ngạn Diễm giương mắt nhìn cô, trong ánh nhìn lạnh nhạt dường như tỏa ra khí lạnh, còn kèm theo áp lực khiến cho người ta không thể nào kháng cự nổi.
Thế nhưng anh không biết rằng, khi một người phụ nữ đối diện với người đàn ông khiến mình tuyệt vọng, thì cô ta không còn sợ hãi nữa.
Như Lục Dung Nhan lúc này đây.
Cô vẫn đứng yên ở đó, đón ánh nhìn của anh với vẻ quật cường:
- Viện trưởng Lục, tôi chỉ là một bác sĩ khoa Ngoại thần kinh, vết thương của anh không nằm trong phạm vi công tác chuyên môn của tôi.
- ...
Lục Ngạn Diễm mím môi thành một đường thẳng tắp.
Lục Dung Nhan lại coi như không nhìn thấy:
- Xuất phát từ sự quan tâm với đồng nghiệp, tôi có thể gọi y tá vào băng bó cho anh, hoặc anh cũng có thể gọi cho họ lên xử lý.
- Nếu tôi cứ muốn em làm thì sao?
Lục Ngạn Diễm nhướn mày rồi đứng dậy.
Rõ ràng trong đáy mắt hiện lên tia nhìn bối rối, nhưng Lục Dung Nhan vẫn cố gắng hết sức thể hiện mình không yếu thế. Cô nắm chặt lấy nắm cửa:
- Tôi đã nói rồi, chuyện này không nằm trong phạm vi công việc của tôi.
- Thế à?
Lục Ngạn Diễm đi từng bước tới bên cô:
- Em nghĩ vậy thật sao?
Lục Dung Nhan giương mắt nhìn anh, đáp:
- Phải.
- ...
Con ngươi Lục Ngạn Diễm tối sầm đi, sau một quãng yên lặng, anh vung tay lên, một vệt sáng ánh kim bay về phía Lục Dung Nhan. Cô vươn tay lên đón, hóa ra là một chùm chìa khóa.
Cô hơi bất ngờ, Lục Ngạn Diễm thả cô đi dễ như vậy sao?
Lục Dung Nhan không nghĩ ngợi nhiều mà cắm chìa vào ổ, sau một tiếng vang khẽ, cửa phòng mở ra, cô đi ra khỏi phòng trong ánh mắt lạnh lẽo của anh mà không quay đầu lại.
Dẹp mẹ nó Lục Ngạn Diễm đi!
Cô thèm vào quan tâm đến anh ta nữa!
Anh ta khúc mắc tình cảm với Khúc Ngọc Hi thì liên quan gì đến cô mà kéo cô vào giải quyết hậu quả cơ chứ?
...
Lục Dung Nhan ngồi trước bàn làm việc mà tâm trí vẫn quẩn quanh với hình ảnh ban nãy trong phòng nghỉ của Lục Ngạn Diễm. Ngẫm lại dáng vẻ của anh vừa rồi, cô lại thấy bất an.
Cô nghĩ ngợi một lát rồi nhấc điện thoại bàn lên gọi cho khoa cấp cứu, gọi mấy lần đều thấy máy bận, bèn đứng dậy đi thẳng xuống khoa cấp cứu ở tầng một.
Ai ngờ cô còn chưa nói ý định xuống đây thì y tá trong khoa cấp cứu đã lên tiếng trước:
- Bác sĩ Lục ơi, vết thương của viện trưởng Lục nhà chị đã đỡ chưa? Anh ấy thương chị lắm đó, hôm qua đang băng bó vết thương ở chỗ em, vừa nghe thấy chị đang truyền nước là chạy lên ngay, bất chấp cả vết thương chưa xử lý xong đấy.
- ...
Lục Dung Nhan còn chưa kịp tiêu hóa ý tứ trong câu nói của cô nàng thì đã có y tá khác đi ngang qua, thấy cô ở đó cũng chen vào:
- Bác sĩ Lục, chị thấy thế nào rồi?
Bị y tá điểm danh, cô thấy hơi xấu hổ:
- Truyền xong hai bình nước thì khá hơn nhiều rồi.
Y tá mới vào bật cười:
- Sao chị ơi? Ngại hả? Hôm qua anh viện trưởng nhà chị chăm chị có tâm lắm luôn, chị sốt cao mê man, nửa đêm anh ấy gọi cho em mang thuốc hạ sốt với bông cồn lên, lúc em lên thì thấy chị đang rúc trong lòng anh ấy mà khóc, còn kéo băng vải trên vết thương của anh ấy ra nữa. Vải băng trên người rướm máu đỏ hết, thế mà anh ấy cứ ôm chị dỗ dành, em muốn giúp mà anh ấy còn đuổi em ra.
- Bác sĩ Lục à, vết thương trên người viện trưởng phải xử lý ngay, nó mà nhiễm trùng là phiền lắm đó.
- Bác sĩ Lục có phúc thật, đi đâu mà tìm anh chồng tốt thế chứ? Bọn em hâm mộ chị chết đi được đây này.
- Phải đó, phải đó!
- ...
Hai người kia nói gì Lục Dung Nhan cũng không nghe vào nữa. Cô đang nghĩ, người mà họ nói có thật là Lục Ngạn Diễm không?
Lục Ngạn Diễm mà biết chăm sóc cô chu đáo như vậy ư?
Còn nữa... hóa ra vết thương của anh là bị cô kéo cho rách ra à?
Lục Dung Nhan bần thần về lại phòng mình, ngồi xem bệnh án của bệnh nhân nằm viện mà không sao tập trung cho được.
Cô nhìn là biết vết thương của Lục Ngạn Diễm cực kì nghiêm trọng.
Nhịn mãi, cuối cùng cô đứng lên.
Cô tự nói với mình, sớm muộn gì cô cũng sẽ ly hôn với anh ta, trong thời điểm cửa ngõ quan trọng này, không thể vô duyên vô cớ nợ anh ta một món lớn như thế được.
Lúc vào đến phòng nghỉ của Lục Ngạn Diễm, cô bị cảnh tượng trong lòng dọa hết hồn.
Lục Ngạn Diễm nhắm mắt lại, nằm trên giường, trên gò má tái nhợt không còn sắc máu, vết thương trên vai chảy máu đỏ thẫm, thấm qua băng vải, nhuộm đỏ cả drap giường.
Lục Dung Nhan hoảng sợ.
- Lục Ngạn Diễm! Lục Ngạn Diễm!
Cô chạy ào qua rồi gọi lớn tên anh.
Thế nhưng dù cô có gọi thế nào thì người đàn ông kia cũng không đáp lại. Cô run rẩy vươn tay thăm dò hơi thở của anh, từng hơi thở mong manh khiến cho cô sợ điếng người.
Lục Dung Nhan, mày là đồ đáng chết! Ban nãy vì sao mày lại phải so đo chuyện đó với anh ấy cơ chứ?!
Cô mắng nhiếc bản thân một trận thậm tệ rồi lao ra cửa đi gọi người.
Không ngờ cổ tay lại bị nắm lấy, giọng nói khàn khàn mà thản nhiên của người đàn ông vang lên sau lưng:
- Không phân biệt được ngủ với hôn mê mà còn dám xưng mình là bác sĩ à?
Gã đàn ông này... lúc này rồi mà vẫn không quên cười nhạo cô!
Chẳng lẽ ban nãy anh chỉ ngủ thôi sao?
Cô cúi đầu nhìn anh, anh đã mở mắt từ bao giờ, trên khuôn mặt đượm vẻ mỏi mệt.
Cũng phải, đêm qua anh không ngủ, còn cả tuần nay đi sớm về muộn nữa.
Anh quả thực quá mệt mỏi, quan trọng hơn là ban nãy còn mất máu rất nhiều.
Thực ra thì cô làm bác sĩ nhiều năm, không đến mức thấy cảnh tượng vừa rồi mà bối rối.
Chẳng lẽ đây là quan tâm hóa loạn hay sao?
Không! Cô chỉ sợ cô lại nợ anh một món ân tình mà thôi. Cô nói với chính mình.
- Hôm qua tôi cào rách vết thương của anh à?
Cô cúi đầu, giọng nói cố duy trì bình thản.
Lục Dung Nhan nhắm mắt lại lần nữa:
- Hỏi được một câu như thế, xem như em cũng không đến nỗi qua cầu rút ván.
Lục Dung Nhan thở dài, xem ra là thật rồi.
- Lục Ngạn Diễm, anh đừng có tưởng bở. Tôi chỉ không muốn Tiêu Tiêu nhìn thấy ba nó khổ sở thế này thôi.
Cô lạnh mặt học theo cách nói chuyện của anh khi nói với mình.
- ...
Lục Ngạn Diễm không nói gì, chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại.