Cơn mưa ngày càng nặng hạt hơn, hoàn toàn không thể thấy rõ bóng người ở bên ngoài.
Dòng xe chạy trên đường đã mở đèn nháy, thậm chí còn có vài chiếc đỗ lại bên đường muốn chờ mưa tạnh.
- Anh Giang, hay là chúng ta cũng dừng lại chờ mưa nhỏ bớt đi! Mưa to thế này mà chạy xe thì nguy hiểm lắm.
Lục Dung Nhan lo cho an nguy của cả hai, cũng không muốn Giang Trình Minh gặp phải bất trắc gì vì mình.
- Được, nghe em vậy.
Giang Trình Minh nghe Lục Dung Nhan nói xong thì đỗ xe lại bên đường. Mở cả đèn nháy lẫn đèn xe để đề phòng bị xe phía sau đụng trúng.
Giang Trình Minh cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, sau đó hỏi Lục Dung Nhan:
- Em về muộn quá có sao không?
- Không sao đâu ạ.
Lục Dung Nhan lắc đầu, ánh mắt nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ với vẻ cô đơn:
- Bây giờ nhà em cũng chẳng có ai.
Lúc này chắc hẳn Lục Ngạn Diễm vẫn còn ở bệnh viện cùng với chị dâu của cô!
- Không sao là được rồi, vậy mình ở đây chờ một lát, khi nào mưa nhỏ bớt thì đi tiếp.
- Anh Giang, xin lỗi vì làm phiền anh quá.
- Nói mấy lời khách khí ấy làm gì.
- Dạ, em không nói nữa.
Hai người ngồi trong xe bắt chuyện câu được câu mất. Nào ngờ mưa ngày cầng lớn hơn, không có vẻ gì là sẽ nhỏ bớt.
Giang Trình Minh và Lục Dung Nhan nói từ công việc cho đến đời sống, sau cùng kể về quá khứ của cả hai, mãi đến lúc này Lục Dung Nhan mới hay Giang Trình Minh từng là chiến hưu của anh mình là Lục Ngạn Sinh, chỉ là anh ta đã xuất ngũ từ lâu mà thôi!
Thế giới này đúng là nhỏ thật đấy!
Đúng lúc này, điện thoại trong túi của Lục Dung Nhan lại vang lên.
- Em nghe máy cái đã.
Cô vội lấy di động ra nhìn, cái tên xuất hiện trên đó khiến cô thoáng giật mình.
Bất ngờ thay, người gọi đến lại là Lục Ngạn Diễm.
Lúc này không phải anh nên ở trong phòng bệnh với Khúc Ngọc Hi à? Sao tự dưng lại nhớ đến mà gọi điện cho cô chứ?
Lục Dung Nhan nhìn chiếc điện thoại đang reo liên hồi trong tay mình với vẻ kinh ngạc, mãi mà không bấm nghe.
Giang Trình Minh thấy cô ngẩn người như thế thì lên tiếng nhắc nhở:
- Nếu em không nghe máy thì sẽ cúp đấy.
Lúc này Lục Dung Nhan mới giật mình tỉnh hồn lại, trực tiếp bấm nút tắt, sau đó ném điện thoại vào túi lại:
- Điện thoại quảng cáo thôi ạ.
Giang Trình Minh chỉ cười khôngnói gì.
Nào biết điện thoại vừa tắt thì lại reo vang.
Tiếng chuông rất chói tai.
Lục Dung Nhan vốn muốn kệ nó, nhưng nó lại như muốn thi gan với cô, cứ vang lên không ngừng.
- Em nghe đi!
Giang Trình Minh cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, khuyên Lục Dung Nhan một câu:
- Dù là điện thoại bán hàng thì kiên trì được như thế cũng đáng quý lắm.
- ...
Cuối cùng Lục Dung Nhan vẫn nghe máy.
- Đang ở đâu?
Trong điện thoại vang lên giọng hỏi lạnh tanh của Lục Ngạn Diễm.
Lục Dung Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài mưa rất lớn, như có người bưng chậu nước đổ từ trên xuống vậy, ngoại trừ ánh đèn lập lòe màu đỏ bên ngoài cửa sổ ra thì cô thật sự không thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài được.
- Tôi cũng không biết mình đang ở đâu nữa.
Lục Dung Nhan thành thật trả lời:
- Em đang ở với ai?
- ...
Lời này không phải nên do cô hỏi anh ta a?f
Lục Dung Nhan quay đầu lại nhìn Giang Trình Minh bên cạnh, nhíu mày nói:
- Bạn.
- Nam à?
- Có vấn đề gì không?
Lục Dung Nhan có phần bực bội.
Anh ta hỏi vậy là có ý gì đây? Tỏ thái độ cứ như mình cắm sừng anh ta vậy.
Bây giờ người bị cắm sừng rõ ràng là Lục Dung Nhan cô mới đúng!
- Viện trưởng Lục, nếu như không có việc gì thì tôi cúp máy trước đây!
- Xuống xe!
- ... Gì cơ?
- Xuống xe!
Trong điện thoại lại vang lên giọng điệu ra lệnh lạnh lùng của Lục Ngạn Diễm.
Lục Dung Nhan lập tức thấy lưng mình lạnh toát, vô bất giác nhìn ra cửa sổ, phải cái là bên ngoài chỉ toàn nước đổ xối xả thôi chứ không thấy được gì.
- Anh thấy tôi à?
Lục Dung Nhan thật sự rất bất ngờ.
- Đúng thế! ở trên xe của một người đàn ông khác.
- Anh ấy là anh của bạn tôi.
- Tôi không có nhu cầu biết anh ta là ai.
- ...
Cô cũng không có nhu cầu giải thích!
Lục Dung Nhan căn bản không thấy được Lục Ngạn Diễm ở bên ngoài, nên cô cũng không biết Lục Ngạn Diễm lúc này đang đứng gọi điện cho cô cách đó chưa đến 2 mét, mà anh cũng không hề mang dù.
Anh quên mang dù.
- Anh cứ lo làm việc của mình đi! Mặc kệ tôi.
Lục Dung Nhan thật sự nổi giận trước thái độ của anh, sau đó lại nói tiếp:
- Tôi sẽ về nhà an toàn, bây giờ trời mưa lớn quá, tôi không muốn xuống xe.
Kết quả cô còn chưa nói xong thì cửa xe đã bị người ta kéo ra từ bên ngoài, tiếp theo Lục Ngạn Diễm bị mắc mưa ướt nhẹp đã bất ngờ xuất hiện trước mặt Lục Dung Nhan và Giang Trình Minh.
Sự xuất hiện bất ngờ của Lục Ngạn Diễm khiến cho Lục Dung Nhan giật mình hét toáng lên.
- Anh...
Cô vừa mới thốt ra một chữ thì đã thấy trước mắt tối sầm lại, đợi đến khi cô kịp phản ứng lại thì mới hay Lục Ngạn Diễm đã cởi áo vest của anh trùm lên đầu cô.
- Sao anh lại ở đây? Bị mắc mưa à?
Lục Dung Nhan thấy người anh sũng nước.
Lục Ngạn Diễm đứng bên ngoài, lạnh lùng nhìn cô, sau đó khẽ nhếch môi cười khẩy:
- Có cần giới thiệu tôi với người ta không?
Ánh mắt Lục Ngạn Diễm nhìn Giang Trình Minh đầy địch ý.
- ...
Lục Dung Nhan thật sự câm nín, đã như vậy rồi mà còn giới thiệu cái gì!
Lục Dung Nhan không dám chậm trễ thêm nữa, vội lấy túi xách bước xuống khỏi xe Giang Trình Minh, vừa xuống xe vừa không quên cảm ơn Giang Trình Minh:
- Anh Giang, cảm ơn anh đã tiễn em về! Còn nữa, anh đừng quên chuyện chúng ta đã nói đấy nhé.
Giang Trình Minh nhìn ldd ở bên ngoài một cái, mỉm cười gật đầu:
- Được rồi, anh nhớ mà.
- Tạm biệt!
- Bye bye.
Giang Trình Minh lái xe rời đi.
Chỉ để lại hai người Lục Ngạn Diễm và Lục Dung Nhan đứng giữa cơn mưa tầm tã.
Lục Dung Nhan khoác áo vest của Lục Ngạn Diễm nên còn đỡ một chút, nhưng Lục Ngạn Diễm lúc này đã bị mưa xối ướt mem, áo sơmi trắng dán sát lên người, càng tôn lên body hoàn mỹ quyến rũ của anh hơn, cũng lộ rõ vết chỗ vết thương đang rỉ máu của anh ra.
- Lục Ngạn Diễm, anh bị chảy máu kìa!
Lục Dung Nhan giật mình hoảng sợ:
- Không phải tôi đã nhắc anh là đừng có để dính nước à? Sao ngay cả thường thức như thế mà anh cũng không có thế!!
Lục Dung Nhan kéo áo vest của anh xuống choàng lại lên vai anh để che vết thương:
- Xe đâu?
Trên mặt cô đầy vẻ tức giận, đương nhiên đa phần vẫn là lo lắng.
- Người đàn ông khi nãy là ai?
Lục Ngạn Diễm nhìn chằm chằm cô đầy lạnh lùng:
- Hai người đỗ xe bên đường làm gì hả?
- Anh nghĩ chúng tôi có thể làm cái gì chứ?!
- Trả lời tôi!
Lục Ngạn Diễm túm chặt cánh tay của Lục Dung Nhan, kéo mạnh cô về phía mình:
- Lục Dung Nhan, nếu không phải hôm nay tôi tình cờ đi ngang qua thì có phải là em định cắm sừng lên đầu tôi không?
- Anh...
Lục Dung Nhan tức giận đến mức mũi cũng run run:
- Tôi cắm sừng anh? Đúng đấy!! Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh ấy không chỉ đưa tôi về mà tôi còn định chuyển sang ở cùng với anh ấy nữa kìa! Sao hả? Giận lắm à? Cảm thấy khó chịu vì tôi cắm sừng anh đúng không? Thế bản thân anh thì sao? Lục Ngạn Diễm anh đã cắm biết bao cái sừng lên đầu tôi rồi? Nếu tôi đoán không lầm thì anh vừa mới đi về từ chỗ chị dâu mà anh yêu chứ gì? Sao lại về sớm thế? Không lo chị dâu anh yêu sẽ sợ à?
Lục Ngạn Diễm trừng mắt nhìn Lục Dung Nhan đầy hung ác, lửa giận trong đó như có thể phun ra bất kỳ lúc nào, bàn tay nắm lấy tay Lục Dung Nhan cũng siết mạnh hơn, khiến cho cô có ảo giác rằng tay mình sẽ bị anh bẻ nát bất kỳ lúc nào.
Cô đau đến mức nhíu mày lại.
Lục Ngạn Diễm lại lạnh lùng buông tay cô ra:
- Đáng lẽ phải để em mắc mưa chết luôn mới đúng!! Chuyện của em có liên quan khỉ gì đến tôi đâu!!
Lục Ngạn Diễm nói xong thì lạnh lùng xoay người đi.
Lục Dung Nhan hãy còn ngẩn ra không hiểu gì.
Cái gì mà đáng lẽ phải để cô mắc mưa chết luôn chứ? nếu không phải tên khốn nhà anh đột nhiên kéo tôi xuống khỏi xe thì tôi sẽ bị mắc mưa thế này chắc? Nói cứ như anh cố ý đến giúp tôi không bằng!
Lục Dung Nhan tức giận đến mức tháo giày cao gót trên chân ra ném về phía bóng lưng của Lục Ngạn Diễm:
- Đúng rồi! Dù cho tôi có mắc mưa chết thì cũng chẳng dính gì đến anh! Anh cứ lo cho chị dâu của anh là được! Chẳng ai thèm anh lo đâu!
Nào ngờ chiếc giày lại nện trúng vào sau gáy của Lục Ngạn Diễm, may mà không phải phần gót đập trúng, không thì kiểu gì cũng sẽ đổ máu!
Lục Ngạn Diễm đi đằng trước đột nhiên dừng lại.
Lục Dung Nhan giật thót.
Nào ngờ người đàn ông ở phía trước đột nhiên xoay người lại, toàn thân tràn ngập lệ khí khiến người ta sợ hãi, sải bước đi thẳng về phía cô.
Anh, anh ta muốn làm gì đây?
Không phải là định giết người diệt khẩu đấy chứ? Ánh mắt phun lửa như muốn bóp chết cô vậy.
Lúc này cô nên tranh thủ bỏ chạy đúng không?
Lục Dung Nhan nghĩ là làm, vội vàng xoay người định chạy, bi kịch là bây giờ cô chỉ mang có một chiếc giày, đi bước cao bước thấp, lảo đảo ngả nghiêng, đừng nói là không chạy được, chỉ riêng tư thế đó cũng đủ buồn cười rồi.
Quả nhiên, ngay sau đó cô đã bị túm lại kéo ngược về sau, thậm chí còn không đợi cô kịp phản ứng thì đã bị bàn tay kia ôm siết lấy.
Cô ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy gương mặt tức giận đầy lạnh lẽo của Lục Ngạn Diễm.
- Anh muốn làm gì hả? Lục Ngạn Diễm, có chuyện gì thì từ từ nói.
Không phải là tên này muốn bùng nổ đấy chứ?
Lục Ngạn Diễm nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu:
- Tôi thích dùng hành động để nói chuyện hơn!
- Lục Ngạn Diễm, quân tử động khẩu không động thủ!! Anh buông ra ngay, tôi sẽ tự về...
Nào ngờ còn chưa nói xong thì cô đã bị Lục Ngạn Diễm vác lên như một cái bao, ném thẳng vào băng ghế sau, cô còn định phản kháng tiếp thì thân hình bồ tượng của Lục Ngạn Diễm đã nằm đè lên.