Mộ Sở vừa xong việc trong tay thì điện thoại vang lên.
Là người chăm nom Đuôi Nhỏ gọi tới.
Lòng Mộ Sở thắt lại, cô vội vàng nghe máy.
- Bác sĩ Tần, cô đến đây nhanh lên, Đuôi Nhỏ lại vừa mới ngất xỉu!
Nghe thấy tin dữ, Tần Mộ Sở vội vàng chạy ra khỏi phòng:
- Mau lên, gọi bác sĩ chủ trị của con bé đi! Tôi sẽ đến đó ngay lập tức!
Mộ Sở vừa ra khỏi phòng thì đã thấy Lưu Trì Tân đi từ trước mặt tới. Ông vội gọi cô lại:
Đi đâu mà vội vội vàng vàng thế? Thầy Lưu, em có việc phải đi ngay một chuyến ạ. Mộ Sở chạy không dừng bước.
- Này, nửa tiếng nữa có ca phẫu thuật đấy nhé, em về nhanh lên đó!
Lưu Trì Tân gọi với theo, nhưng Tần Mộ Sở làm sao nghe được. Lúc ông nói xong thì cô đã biến mất ở góc hành lang rồi.
- Rốt cuộc cái con bé này bị sao thế nhỉ? Lúc nào cũng hớt hơ hớt hải...
Lưu Trì Tân nhìn theo hướng Tần Mộ Sở biến mất mà không nhịn được lẩm bẩm.
Mộ Sở chạy tới Khoa Huyết học của bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất.
Vừa mới tới phòng y tá thì đã thấy Đuôi Nhỏ đang hôn mê bị mấy bác sĩ đẩy nhanh vào phòng cấp cứu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của bé con trắng bệch, chẳng còn màu máu, trên mũi nhét ống thở, nằm trên giường rất đỗi an yên...nhưng sức sống chỉ còn thoi thóp.
Mộ Sở thấy vậy thì sợ hãi:
- Đuôi Nhỏ! Đuôi Nhỏ con ơi...
Nước mắt tràn bờ như chuỗi ngọc đứt lăn dài trên má, cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của con, rồi chạy theo bác sĩ vào phòng cấp cứu.
- Con ơi, con cưng ơi, con đừng dọa mẹ mà!
Cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, bác sĩ và y tá vội vã đẩy Đuôi Nhỏ vào trong, Mộ Sở và người coi sóc Đuôi Nhỏ đều bị ngăn ở bên ngoài:
- Bác sĩ Tần, xin lỗi, xin cô dừng bước.
Mộ Sở là bác sĩ trong bệnh viện nên đương nhiên cô biết quy định ở đây, chỉ có nhân viên y tế mới được phép bước vào phòng cấp cứu.
Mộ Sở có nóng lòng hơn nữa thì cũng chỉ có thể dừng bước ở ngoài cửa mà thôi.
Cửa phòng cấp cứu khép lại.
Đèn báo hiệu sáng lên.
Trong khoảnh khắc ấy, Tần Mộ Sở chỉ cảm thấy ánh đèn trong lòng mình tối tăm mù mịt, nước mắt càng chan chứa rơi.
Cô không biết mình đã làm thế nào để chống đỡ trong suốt khoảng thời gian Đuôi Nhỏ mắc bệnh. Bây giờ Đuôi Nhỏ lại bị đưa vào phòng cấp cứu, cô chỉ cảm thấy như có ai cầm roi da quất mạnh vào người, vào lòng, khiến cho cô hít thở không thông.
Thời gian trôi qua từng phút giây, đèn phòng cấp cứu vẫn còn sáng.
Mộ Sở đứng lặng trước cửa phòng cấp cứu như một bức tượng đá, ánh mắt đăm đăm dõi lên chiếc đèn đang sáng, không nỡ chớp.
Đúng lúc này thì điện thoại trong túi cô đổ chuông.
Mãi đến khi nó reo đến ba lần chuông thì cô mới nhận ra.
Lưu Trì Tân gọi tới.
Bấy giờ cô mới nhớ ra mình còn một ca phẫu thuật, bèn vội vàng nhấc máy lên:
Chủ nhiệm Lưu ạ... Em đang ở đâu đấy? Ca phẫu thuật sắp bắt đầu rồi, đến đây nhanh lên đi. Giọng nói của Lưu Trì Tân trong điện thoại không hòa nhã lắm.
Sắp bắt đầu phẫu thuật rồi mà bác sĩ còn chưa vào vị trí, ai mà không giận cho được? Cho dù Mộ Sở chỉ là người trợ thủ, thế nhưng làm bác sĩ thì thái độ phải nghiêm túc chứ.
Mộ Sở không dám chần chừ:
Xin lỗi thầy, em sẽ về nhanh ạ. Không phải là nhanh, mà là ngay bây giờ! Ngay! Lưu Trì Tân nói xong thì cúp máy cái rụp.
Tần Mộ Sở cắn môi, nhìn đèn đỏ vẫn sáng trên cửa phòng cấp cứu, lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Một bên là con gái, một bên là bệnh nhân...
Mộ Sở cắn ngón tay mình thật chặt, thật mạnh, như thể muốn cắn nát nó ra.
Cô chỉ có thể chọn một mà thôi!
Con gái, hay là bệnh nhân...
- Y tá Lưu.
Mộ Sở quay đầu gọi y tá phụ trách chăm nom ở sau mình.
Y tá vội vàng đi tới.
Phiền cô coi sóc chuyện của Đuôi Nhỏ ở đây cho tôi, nếu có chuyện gì thì phải gọi điện cho tôi ngay nhé. Bác sĩ Tần phải đi à? Dường như y tá rất bất ngờ.
- Phải...
Mộ Sở gật đầu mà mắt đỏ hoe:
- Trong phòng phẫu thuật còn có bệnh nhân như Đuôi Nhỏ đang chờ tôi.
Đuôi Nhỏ cần bác sĩ, mà bệnh nhân của cô cũng cần bác sĩ!
Được rồi, cô cứ yên tâm đi đi, tôi sẽ trông nom ở đây, có gì thì tôi sẽ gọi cô ngay. Cảm ơn. Nói đoạn, Mộ Sở lại quay đầu nhìn hai cánh cửa đóng chặt.
Cục cưng à, con phải kiên cường lên nhé! Dù là khi nào, dù ở nơi đâu thì lòng mẹ vẫn luôn dõi theo con! Cho nên con nhất định phải vượt qua, nhất định!
Mộ Sở cầu nguyện xong, bèn quay người chạy về phòng mình.
Khi cô chạy hết tốc lực về phòng phẫu thuật thì mọi người đã vào vị trí hết, chỉ còn lại một mình cô mà thôi.
Nhận lấy trang phục vô khuẩn rồi vội vã thay ra, lại cuống cuồng ra bồn rửa tay rửa sạch sẽ, Mộ Sở mới bước vào phòng phẫu thuật.
Mộ Sở cúi đầu xin lỗi các đồng nghiệp của mình:
- Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn.
Ca phẫu thuật này do Lưu Trì Tân mổ chính. Ông đứng trước bàn phẫu thuật, liếc nhìn Tần Mộ Sở, vẻ mặt có chút không vui:
Bác sĩ Tần, gần đâ em sao thế? Lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, giờ có phẫu thuật được không? Được ạ, không sao đâu ạ. Mộ Sở hít một hơi thật sâu rồi điều chỉnh cảm xúc của mình:
- Em sẽ cố gắng ạ.
Cứ nghĩ đến Đuôi Nhỏ trong phòng cấp cứu rồi lại nghĩ tới bệnh nhân trên bàn mổ, Mộ Sở lại thấy trách nhiệm của mình nặng nề và thần thánh hơn.
Mỗi một bệnh nhân đều gửi gắm hết thảy hi vọng vào bác sĩ, ngay cả cô cũng không ngoại lệ. Cô kí thác toàn bộ hi vọng vào bác sĩ chủ trị của Đuôi Nhỏ, cho nên bây giờ cô cũng phải dốc hết sức cứu chữa bệnh nhân của mình.
Lưu Trì Tân thấy trạng thái của Mộ Sở đã khá lên thì mới gật đầu:
Thế thì chuẩn bị đi, chúng ta bắt đầu! Vâng! Ca phẫu thuật này không khó, thậm chí còn có thể nói là khá thoải mái với Lưu Trì Tân. Khoảng hai tiếng sau thì ca mổ đã kết thúc, chỉ còn giai đoạn khâu lại cuối cùng.
Lưu Trì Tân kí tên lên biên bản rồi hỏi Tần Mộ Sở:
- Mộ Sở, có phải gần đây em gặp phiền toái gì trong cuộc sống không? Nếu đúng là như vậy thì nói với thầy một tiếng, thầy đâu phải người không hiểu tình lý, thầy châm chước cho em được mà.
Mộ Sở nghe thấy ông nói thế thì cảm động lắm. Cô vừa khâu vết mổ cho bệnh nhân, vừa giải thích với Lưu Trì Tân:
- Chủ nhiệm Lưu, xin lỗi thầy, đúng là gần đây nhà em có chuyện...
Cô khâu xong mũi cuối cùng rồi nhìn Lưu Trì Tân:
- Mười phút trước khi em chạy tới phòng phẫu thuật này, thì người thân duy nhất, quan trọng nhất của em mới bị đẩy vào phòng cấp cứu... đến bây giờ em vẫn chưa biết nó có ổn không. Thực ra... em sợ lắm.
Mộ Sở buông kéo xuống, bàn tay run bần bật:
- Em sợ rằng sau khi mình chọn bệnh nhân... thì sẽ ân hận cả đời.
Nếu như... nếu như... nếu như Đuôi Nhỏ của cô không thể ra khỏi phòng cấp cứu, thì chỉ sợ rằng cả cuộc đời này cô sẽ không thể tha thứ cho chính mình vì lựa chọn hôm nay!
Cô sẽ hận chính mình, hận vì sao mình không ở bên con trong lúc con cần mình nhất.
Nghĩ đến đây, hai mắt Tần Mộ Sở đỏ hoe. Cô cuống quýt cởi đồ vô khuẩn trên người rồi nói với Lưu Trì Tân:
Em xin lỗi chủ nhiệm Lưu, em phải đi đây ạ... Đi nhanh đi em! Có cần gì thì cứ nói với thầy, biết chưa? Lưu Trì Tân không ngờ đầu đuôi câu chuyện lại là như thế. Cứ nghĩ đến việc mình nổi giận với cô bé thì ông lại thấy hổ thẹn:
- Vâng ạ, em cảm ơn chủ nhiệm!
Nói cảm ơn xong, Tần Mộ Sở vội vàng lao ra khỏi phòng phẫu thuật, thay quần áo rồi chạy vội đến khoa Huyết học.
Khi cô đến nơi thì phòng cấp cứu đã không còn ai nữa.
Cô lại vội vàng chạy sang phòng bệnh của Đuôi Nhỏ, thế nhưng phòng bệnh cũng không người.
Đuôi Nhỏ không nằm trên giường bệnh.
Tần Mộ Sở sợ hãi tột cùng, cả người mềm oặt, sắc mặt trắng nhợt. Cô chạy như điên vào phòng y tá:
Y tá ơi, Tần Diên Vĩ ở giường số 32 đâu rồi? Nó vẫn chưa ra khỏi phòng cấp cứu sao? Tần Diên Vĩ ở giường số 32 à? Y tá nhìn hồ sơ rồi liếc nhìn Tần Mộ Sở với vẻ không vui:
- À, chị là mẹ của Tần Diên Vĩ hả? Chúng tôi đang tìm người nhà để kí tên đây! Con cái nhỏ như thế mà chẳng thấy bố mẹ đâu, có mỗi một y tá chăm nom mà coi được à?
Mộ Sở không muốn tranh cãi cùng y tá, chỉ đành hỏi bằng vẻ nóng lòng như lửa đốt:
Diên Vĩ nhà tôi đâu? Nó đâu rồi? Chị đừng sốt ruột, nó đã được cứu chữa thành công rồi, đang ở trong ICU để quan sát thêm. Tí nữa chị tìm bác sĩ chủ trị để tìm hiểu cụ thể hơn nhé. Vâng... được rồi. Lúc này, khuôn mặt trắng bệch của Tần Mộ Sở mới hồng lên một chút sắc máu.
- Cảm ơn...
Cô hít thở đều đều, tảng đá đè nặng lên ngực ầm ầm đổ xuống. Tuy con gái cô đang ở ICU, thế nhưng... nó còn sống là tốt rồi.
Chỉ cần con còn sống, chỉ cần con còn sống thì hết thảy vẫn còn hi vọng!
Mộ Sở an ủi bản thân mình như thế.
Thế nhưng khi cô sờ lên mặt thì gò má đã bị nước mắt nhuốm ướt đẫm, hai chân thậm chí vẫn còn run rẩy không ngừng.
Lúc nhìn thấy phòng bệnh trống không kia, cô sợ hãi đến không thở nổi. Mãi đến lúc này mới cảm nhận lại được hơi thở của mình.
Mộ Sở đi tới phòng ICU, nhìn đăm đăm vào Diên Vĩ của mình.
Người nhà bệnh nhân không được vào ICU, cho nên cô chỉ có thể nhìn con cách một lớp cửa thủy tinh trong suốt.