Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 791: Chương 791




“Thật trùng hợp.” Không nghĩ tới, Lục Ngạn sanh đối diện cũng đứng lên theo, vẻ mặt hắn thong dong bình tĩnh, nói: “Tôi đang định đi tới bệnh viện thăm vợ. Đi thôi! Tôi chở em đi!”

“……” Giang Mẫn có cảm giác như mình tự vác đá nện vào chân.

Cô lúc này chỉ nghĩ tới tự mình cắn lưỡi! Nói việc gì không nói, nói đi bệnh viện trực!

Hướng Lâm cũng đứng lên theo, “Hay cứ để tôi đưa Mẫn Mẫn đi cho!”

Hướng Lâm đối với Giang Mẫn có ấn tượng kỳ thật khá tốt, hắn từ trước đến nay đều thích các cô gái vừa văn tĩnh lại ôn nhu khiến cho hắn có cảm giác đơn thuần.

Hắn thích!

Thấy Hướng Lâm chủ động đưa mình đi, Giang Mẫn cao hứng, vội vàng cùng Lục Ngạn Sanh nói: “Lục tiên sinh, tôi đi cùng với Hướng Lam được rồi!”

“Vẫn là đi với tôi đi!”

Thái độ của Lục Ngạn sanh y n hư ra lệnh, căn bản không cho phép cô cự tuyệt, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Vừa lúc, em là bác sỹ chủ trị của vợ tôi, tôi có vài vấn đề muốn thỉnh giáo! Đi thôi!”

Hắn nói, thuận tay cầm áo khoác trên tay vịn ghế ngồi của Giang Mẫn lên, đôi chân dài nhanh chóng bước ra khỏi quán để lại Giang Mẫn ngây ngẩn phía sau.

Hắn cũng không phải… quá bá đạo đi!!

Cô có nói là muốn đi cùng hắn sao? Nhưng mà áo khoác cô hắn cũng đã mang đi rồi!

Hướng Lâm cũng có chút buồn cười, lại lo lắng Giang Mẫn sẽ chú ý, vội cùng cô giải thích, nói: “Đừng để ý, Ngạn Sanh tuy rằng có chút bá đạo, bất quá người là tốt, hắn á, chính là theo thói quen ra lệnh ở quân đội, nên quen thói áp đặt người khác nghe theo!”

Giang Mẫn cười cười, “Tôi không sao.”

“Vậy là tốt rồi! Vậy em đi cùng hắn về bệnh viện đi! Đợi khi nào em hết bận thì mình đi ăn cơm!”

“Được!”

“Tới đó tôi liên lạc với em!”

“Được!”

…………………………………………………………………………

Ngồi ở trên xe Lục Ngạn Sanh, Giang Mẫn không dám thở mạnh, cô có cảm giác ở đâu hắn xuất hiện đều có áp lực. Ánh mắt Lục Ngạn Sanh vẫn nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm lái xe dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi người bên cạnh.

Cô cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn hắn, cũng chẳng dám nói chuyện. Ngón tay cô khẽ nhịp trên cửa sổ một cách vô thức, thể hiện rõ cô đang khẩn trương. Cô thật sự cảm thấy mình chẳng có chút cố gắng nào, chia tay rõ ràng đã nhiều năm tới vậy, hơn nữa, hắn còn kết hôn rồi, vậy mà mình vẫn dễ dàng bị hắn ảnh hưởng!

Đúng là không chút tiền đồ.

Đang nghĩ ngợi thì bỗng tiếng di động vang lên phá vỡ trầm mặc giữa hai người. là điện thoại của Lục Ngạn Sanh. Hắn bật bluetooth lên nghe.

Bên đầu dây bên kia truyền tới giọng nam nhân oán giận:

“Lục thủ trưởng, rốt cuộc anh đi tới đâu rồi? Anh em tất cả đều đến đông đủ rồi, giờ còn thiếu đúng một mình anh thôi đó! Không phải anh luôn đúng giờ sao? Hôm nay sao lại thế này a? Trễ hơn nửa tiếng! Hừ……”

Bên kia còn chưa kịp nói xong thì Lục Ngạn Sanh đã cúp máy. Không một lời nào, cứ thế cúp máy. Giang Mẫn đau lòng thay cho đám anh em của hắn.

Nhưng mà, không phải hắn nói đi bệnh viện t hăm vợ sao? Sao lại còn hẹn hò với bạn bè? Rốt cuộc là hắn đi đâu? Thăm vợ hay hẹn bạn?

Hay là, vốn là muốn đi hẹn bạn nhưng vì cô nói về bệnh viện nên hắn mới…

Sao có thể!!

Trời ạ!! Mình lại nghĩ tới đâu rồi!!! v

Giang Mẫn vội gạt bỏ suy nghĩ trong đầu!

Trời ạ, cô rốt cuộc đang làm gì?! Vẫn suy nghĩ về một người đã kết hôn ư? Cô không phải luôn khinh bỉ tiểu tam sao? Chẳng lẽ cô cũng muốn mình thành người ti tiện đến vậy à?

“Lục tiên sinh, anh dừng xe ngay ngã tư kia được rồi, tôi tự bắt xe về bệnh viện được.”

Giang Mẫn cảm thấy mình nên lý trí chút, ít nhất phải duy trì khoảng cách với hắn cho đúng.

Lục Ngạn Sanh chỉ nhìn qua kính chiếu hậu liếc cô, rồi cương quyết: “Tôi đưa em tới cổng bệnh viện.”

“… Không cần, thật không cần!” Giang Mẫn xua xua tay.

Thấy Lục Ngạn sanh tựa hồ không dao động, cô nóng vội nói: “Anh không cần chở tôi đến cửa bệnh viện đâu, hơn nữa… tôi cũng không muốn đồng nghiệp thấy tôi từ trên xe anh bước xuống sẽ khiến cho hiểu lầm không cần thiết…”

“Cái gì hiểu lầm?” Lục Ngạn sanh nghiêng đầu nhìn cô.

“……” Giang Mẫn cảm thấy hắn căn bản là biết rõ mà còn cố hỏi.

Cô liếm đôi môi khô khốc, “Tóm lại, chúng ta vẫn nên duy trì khoảng cách, mất công vợ anh thấy tôi cũng không biết giải thích thế nào?”

“Em vừa thân cận cùng Hướng Lâm sao?” Lục Ngạn Diễm đổi đề tài.

Giang Mẫn không dự đoán được hắn sẽ đột nhiên hỏi mình như vậy, cô sửng sốt cau mày, “Lục tiên sinh, đây là vấn đề riêng của tôi, tôi có thể không…”

“Ly hôn lúc nào?” Lục Ngạn Sanh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thâm thúy săm soi cô như muốn tìm hiểu cho thấu.

“……” Ly hôn? Giang Mẫn có chút buồn cười.

Cô kết hôn lúc nào?

Bị hắn hỏi, đáy lòng cô vậy mà lại có phần bi thương, mà cô cũng không biết sao mình lại bi thương đến vậy.

Lục Ngạn Sanh dường như chỉ liếc sơ qua đã hiểu cô, lại hỏi một câu: “Năm ấy căn bản là em không có kết hôn?”

Đúng vậy! Năm ấy, cô căn bản không có kết hôn!

Đính hôn, sau đó, lại từ hôn.

Vì sao? Bởi vì cô chưa từng quên người đàn ông nào đó.

Mà sau khi cô từ hôn, thì lại nghe tin… người đàn ông nào đó… Đã kết hôn!

Nhìn đi, hiện thực tàn khốc tới vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.