Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 795: Chương 795




Lục Dung Nhan nói với Giang Mẫn: “Hôm nay chúng ta đi qua canteen số 1 đi, kêu đầu bếp nấu vài món ngon ngon, tớ mời!”

Canteen số 1 nổi tiếng là canteen nấu ngon ở bệnh viện, thường nếu canteen còn đồ ăn thì bọn họ tuyệt đối không có khả năng ra ngoài ăn. Chuuện này chính là ưu điểm của bệnh viện bọn họ so với các bệnh viện khác, cũng là điều mà nhân viên bệnh viện hài lòng nhất.

Nếu canteen mà mở bán cho bên ngoài, dám bác sỹ còn không có đủ cơm mà ăn, phải giành giựt với khách đó.

“Hôm nay tớ không thể ăn với cậu rồi!”

Giang Mẫn vừa hoàn tất việc còn lại, ngẩng đầu lên nói với Lục Dung Nhan:

“Cậu đó, mau chạy qua canteen số 1 hẹn hò đi, Lục Viện trưởng chắc đang đợi cậu ở đó rồi!”

“Hẹn hò? Hẹn hò gì?” Lục Dung Nhan ngơ ngác.

Giang Mẫn cười nói: “Lục viện trưởng hẹn cậu ăn cơm mà! Anh ấy bảo tớ nói với cậu, anh ấy đợi cậu ở canteen số 1 đó, kêu cậu tan lớp thì sang! À, anh ấy bảo gọi điện cho cậu không được!”

“……” Điện thoại là cô cố ý không tiếp.

Nhưng mà, chuyện hắn hẹn…

“Tớ cảm thấy, Lục viện trưởng chắc chắn có chuyện muốn nói với cậu!”

Có chuyện muốn nói?

Về Khúc Ngọc Khê?

Nghĩ đến Khúc Ngọc Khê, lại nghĩ đến ban nãy hai người bọn họ ở văn phòng khanh khanh ta ta Lục Dung Nhan tức khắc không còn muốn ăn, càng hkông muốn nói tới hẹn hò.

“Ờ, tớ không đi.”

Cô lắc đầu, cự tuyệt.

“Không đi?” Giang Mẫn khó hiểu, “Vì sao? Cậu đừng nha, tớ lỡ thế thốt với anh ấy là nhất định sẽ khiến cho anh ấy vừa lòng nha, nếu không thì cứ đuổi việc tớ! nếu cậu không đi, lỡ người ta giận dữ thật sự đuổi việc tớ thì sao?”

“Cậu yên tâm đi! Tay nghề của cậu, bằng cấp của cậu, không ít bệnh viện muốn cướp người! Lục đại viện trưởng có nóng cũng không tới mức đuổi cậu đâu, yên tâm, yên tâm!” Lục Dung Nhan vỗ vai trấn an.

“Vậy sao cậu lại không đi?” Giang Mẫn không hiểu.

“Không muốn đi thì không đi!”

“… Sao lại không muốn đi?”

“… Ăn không vô! Không muốn ăn.”

“Mới nói muốn đi canteen mời tớ ăn mà!”

“Ngày khác đi!”

Lục Dung Nhan nói: “Vừa lúc, chiều nay tớ nghỉ, chuẩn bị về lại nhà thuê dọn dẹp làm vệ sinh để về ở! Một tháng không qua, còn không biết bên trong ra sao rồi!”

“Cái gì? Chuyện gì? Sao vẫn muốn ở riêng vậy?”

“Đương nhiên! Vì cái gì không được? tiền thuê trả rồi, đương nhiên đến tiếp tục ở!”

Lục Dung Nhan vừa nói, vừa thu thập túi xách, hỏi Giang Mẫn:

“Hôm nay cậu trực cả ngày?”

“Ừ!”

“Vậy thôi! Tớ không bắt cậu đi phụ tớ, đi trước đây!”

“Ơ, vậy Lục viện trưởng làm sao?:

“Cái gì làm sao? Chẳng lẽ tớ không tới thì hắn không ăn cơm?”

Lục Dung Nhan nói xong liền đi ra ngoài.

“Ai nha! Cái nha đầu này không tim không phổi!” Giang Mẫn gấp đến độ ở dậm chân phía sau. Giờ thì tốt rồi, cô thật sự làm hỏng chuyện rồi!

Lục Dung Nhan thật đúng cứ thế bỏ đi.

Bất kể Lục Ngạn Diễm muốn nói chuyện gì, hoặc là chỉ đơn giản hẹn cô ăn bữa cơm, nói cho kết quả xét nghiệm, chuyện này đối với Lục Dung Nhan mà nói, đều đã không quan trọng.

Kết quả, cô đã biết, chuyện khác, chẳng quan trọng.

Hắn cùng Khúc Ngọc Khê hợp hay tan, cũng không quan hệ, dù sao mình cùng hắn, sớm hay muộn đều phải muốn chia tay!

Cho nên, cứ như vậy đi!

Lục Dung Nhan đi ra khỏi bệnh viện, vẫy taxi, chạy nhanh về phía căn hộ thuê.

Giang Mẫn p[hải đi tới canteen số 1 thu thập cục diện rối rắm!

Bạn thân gì chứ, ai lại đi hố người ta thế bao giờ!

Bất quá đều do chính mình, ai kêu thề thốt hứa hẹn.

Giang Mẫn tìm được Lục Ngạn Diễm.

“Lục viện trưởng.”

Cô cẩn thận cùng Lục Ngạn Diễm chào hỏi.

Lục Ngạn Diễm thấy người đến là Giang Mẫn còn sửng sốt, có chút ngoài ý muốn, “Giang bác sĩ?”

“…dạ.” Giang Mẫn xấu hổ

“Lục Dung Nhan đâu?”

“…… cô ấy……” Giang Mẫn khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, “Cái kia, Dung Nhan nói cô ấy.. phải dọn nhà nên đi trước.”

“Dọn nhà???”

Lục Ngạn Diễm cau mày không vui. “Dọn nhà gì??”

“Là… là căn hộ thuê của anh em.”

“……”

Khuôn mặt tuấn tú của Lục đại viện hoàn toàn lạnh lẽo.

Chờ Giang Mẫn kịp phản ứng lại thì người đã rời đi.

Mà đầy bàn đồ ăn kia, mùi bay ngào ngạt khiến người ta chảy nước miếng.

“Lục viện trưởng, đồ ăn còn chưa ăn……”

Giang Mẫn hô một tiếng, nhưng hiển nhiên, không có ai phản ứng.

Cô nhìn bàn đồ ăn, cắn ngón tay.

“Haizzz, họ không ăn, tôi đành phải lâm hạnh rồi!”

Cô đã sớm đói lả!

Giang Mẫn kỳ thật là có chút ngượng ngùng, bất quá, nếu không ăn thì thật là lãng phí, cùng lắm thì, ăn xong rồi cô trả Lục viện trưởng tiền thức ăn!

Nghĩ xong, cô nhanh chóng hành động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.