Khúc Ngọc Khê là cái loại tam quan bất chính, hoàn toàn không có luân lý đạo đức, đã đủ làm cho cô khinh thường, cô không nghĩ làm cho bản thân mình trở thành cái loại mình xem thường như vậy.
“Được rồi, đem chuyện của cậu lúc khác tớ khai thác tiếp. tớ cũng có việc cần cậu giúp.”
“Chuyện gì?”
“Thứ tư tuần sau là sinh nhật anh cậu, đúng không? Anh cậu mời tớ ăn cơm!”
“Sinh nhật anh tớ?”
Giang Mẫn sửng sốt một chút. Sinh nhật anh ấy? cái quỷ gì vậy? sinh nhật anh ấy là tháng ba mà!?
“Sao vậy? cậu không nhớ sinh nhật anh mình sao?”
“…Ơ, hình như trí nhớ ngày càng kém.”
Giang Mẫn đành phải thay anh trai lấp liếm.
Nghĩ thầm, chiêu cưa gái này của anh mình thật sự quá xấu rồi, sợ người ta không chịu đi ăn cùng nên dám lấy cớ sinh nhật.
Giang mẫn không nỡ làm lộ, dù sao cũng chỉ có một bữa cơm, cũng không hẳn là chuyện gì to tát.
“Sinh nhật anh cậu thì tớ phải tặng quà đó, nhưng mà tớ chả biết anh ấy thích gì nên đành nhờ cậu thôi.”
“Ừ, tới đó đi chọn quà cùng nhau!”
“Ok, vậy chiều thứ ba nha, bữa đó rảnh!”
“Ừ vậy đi! Tớ giúp cậu, thì chuyện tớ đừng có mà quên đó!”
“Biết rồi cô nương!”
…………………………………………………………………………………………
Từ sau ngày đó, Lục Dung Nhan và Lục Ngạn Diễm không gặp lại nhau. Tuy vẫn đi làm bình thường nhưng bệnh viện quá lớn nên muốn chạm mặt nhau cũng khó.
Không gặp thì không gặp, vậy cũng tốt!
Nhưng mà, nếu không gặp thì cô cũng không có cơ hội nói chuyện ly hôn cùng hắn!
Nghĩ tới việc ly hôn, Lục Dung Nhan cảm thấy Lục Ngạn Diễm kiên nhẫn cũng khá tốt, nhiều ngày như vậy mà cũng không chủ động tìm cô nói chuyện này.
Dường như việc ly hôn này chỉ có một mình cô cứ ngồi rối rắm.
Lục Dung Nhan nghĩ mình phải tìm một ngày đến nói chuyện đàng hoàng với hắn! Bàn cả việc quyền nuôi nấng Tiêu Tiêu…
Lục Dung Nhan phải thừa nhận, Tiêu Tiêu đi theo hắn, cuộc sống các thứ sẽ tốt hơn ở với mình nhiều. Với gia thế của Lục Gia thì Tiêu Tiêu muốn gì thì đều có thể thỏa mãn được. Mà đừng nói là điều kiện sống, tới cả trường mẫu giáo bây giờ Tiêu Tiêu học có khả năng cô cũng không kham nổi.
Lý do rất đơn giản, học phí một học kỳ cả mấy chục vạn, thật sự là cô k hông thể nào kham nổi.
Nhưng mà nếu đ ể Tiêu Tiêu ở cùng Lục Ngạn Diễm, mà mẹ kế là Khúc Ngọc Khê, vậy thì… nghĩ tới đây Lục Dung Nhan thật sự không dám nghĩ nữa.
Chuyện này, thật đúng là rất phiền mà!
Lục Dung Nhan buồn bực gãi gãi đầu, phiền, phiền quá!
“Dung nhan!”
Bỗng nhiên, Lưu chủ nhiệm kêu cô một tiếng, “Nghĩ cái gì đó?”
“A?” Lục Dung Nhan hậu tri hậu giác phục hồi tinh thần lại.
Lưu chủ nhiệm liền đem tư liệu trình trong tay cho Lục Dung Nhan, “Đây là tư liệu về khu nằm viện quản lý Lục viện trưởng cần, chút nữa tôi có ca mổ gấp nên cô đưa sang đó hộ tôi nhé!”
“… Ahh, đưa cho Lục viện trưởng?”
“Ừ!”
“À, được ạ.”
Cô có thể cự tuyệt sao? Chủ nhiệm nhờ việc nhỏ như vậy sao cô có thể không biết xấu hổ cự tuyệt.
Cô nhận tài liệu, “Được, để em đi ạ.”
“Cảm ơn!” Lưu chủ nhiệm cảm ơn vỗ vỗ bả vai Lục Dung Nhan.
Nhìn ông, biểu tình quả thực như sắp khóc.
Lục Dung Nhan có chút cạn lời, cũng có chút quá khoa trương đi! Chuyện như vậy thôi mà.
Nhưng mà cô không biết, mấy ngày nay Lục đại viện trưởng thật sự giống như ăn trúng thuóc nổ, túm được ai cũng giáo huấn, đi giao tài liệu cũng bị bác toàn bộ…