Lục Dung Nhan càng nghĩ thì trong lòng càng loạn.
Trong lòng bàn tay, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Ngay lúc cô đang hoảng loạn, bỗng nhiên một bàn tay to lạnh băng nắm trọn tay cô.
Là Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm không biết xuất hiện trước mặt cô từ khi nào.
Hắn ngồi xổm trước mặt Lục Dung Nhan. Bàn tay hắn vững vàng nắm lấy tay cô, muốn cho cô vững tâm hơn chút. Giọng hắn trầm thấp: “Anh biết em đang nghĩ điều gì…”
Giọng hắn không lớn, hơn nữa tiếng khóc của bà Thôi Trân Ái không nhỏ nên trong phòng khách mọi người không nghe được bọn họ nói chuyện với nhau.
Lục Dung Nhan tưởng tượng đến việc con trai mình có khả năng là bị Khúc Ngọc Khê bắt đi, trong lòng cô càng thêm tức giận, bất bình với người đàn ông trước mặt. Nhưng cô cũng không để lộ mọi thứ ra ngoài, vì cô biết, hiện tại không phải là lúc để gây gổ.
Cô chỉ rút tay ra khỏi tay hắn, nhưng không tránh đi, mà một lúc lâu sau mới nhỏ giọng: “Nếu thật sự là cô ta, vậy van anh, từ sau hãy buông tay, tha cho tôi và Tiêu Tiêu, tôi van xin anh!”
Giọng Lục Dung Nhan khản đặc nhưng vô cùng quyết tuyệt, lại có thêm phần… tuyệt vọng!
Lục Ngạn Diễm ngẩng đầu, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô, hồi lâu, hắn nuốt nước bọt, cắn chặt răng mà nhả ra một chữ: “...được.” Giọng cũng khản đặc.
Mà tay nắm tay cô, càng thêm chặt.
Khoảnh khắc đó, Lục Dung Nhan rõ ràng cảm giác được chính mình trái tim đột nhiên co rút đau đớn quặn lên, giọt nước mắt không tự giác, cũng không thể kiềm chế lăn ra từ hốc mắt.
Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên duỗi tay qua, một tay đem cô ôm vào trong lòng ngực.
Lục Dung Nhan có thể cảm giác được ngực hắn kịch liệt phập phồng, cho dù hắn không nói lời nào, chỉ nghe tiếng thở gấp gáp có thể cảm nhận được, trong lòng hắn vô cùng đau khổ và bị áp lực đè nén.
Tiêu Tiêu bỗng nhiên mất tích, kỳ thật hắn cũng khổ sở mà! Hắn cũng sắp không thể chịu đựng được nữa rồi?! Nhưng mà, vậy thì sao?
Hắn là trụ cột của gia đình, mọi áp lực cùng đau khổ, hắn chỉ có thể đè nén xuống mà thôi!
Lục Dung Nhan gục đầu vào vai hắn, nước mắt chảy thành dòng
…………………………………………………………………………
Cảnh sát nhanh chóng đến Lục gia, ghi lại khẩu cung của tất cả mọi người, hỏi han tình huống một chút. Mà Khúc Ngọc Khê trong lúc ghi lời khai không hề có nửa điểm hoảng hốt. Lục Dung Nhan vẫn lặng lẽ theo dõi ả, nhìn bộ dáng đó, cô thậm chí có chút hoài nghi liệu mình có nghi ngờ sai đối tượng không?! Phải chăng, ả vô tội? Nhưng, nếu thật sự là ả làm thì cô thật sự phải ngưỡng mộ khả năng diễn xuất của ả!
Cứ như vậy, mọi người, bị dày vò bởi sự chờ đợi tin tức cả đêm.
Đêm này, cả nhà thức trắng.
Chẳng ai có tâm tình chợp mắt!
Rạng sáng 5 giờ ——
Điện thoại của Lục Ngạn Diễm đổ chuông trong sự yên tĩnh của buổi sáng sớm, lúc naày, ngoài trời mới chỉ hơi sáng lên thôi.
Tiếng chuông đổ, cả nhà đều tỉnh!
Lục Ngạn Diễm bắt máy.
Là cảnh sát gọi tới.
Trong điện thoại, cảnh sát nói những gì không ai nghe được, chỉ thấy sắc mặt hắn càng lúc càng nghiêm trọng, trắng bệch cả ra!
Cúp máy, hắn đứng dậy, “Con phải đi một chuyến tới cục cảnh sát!”
“Xảy ra chuyện gì? Em cũng cùng đi!!”
Lục Dung Nhan vội vàng đuổi theo.
Thôi Trân Ái cũng phải đi, “Có phải cháu ta có tin tức gì hay không? Ta cũng phải đi!!”
“Mẹ, mẹ ở nhà chờ tin tức.” Lục Ngạn Diễm nói, quay sang nhìn Lục Ngạn Sanh, “Anh, anh chăm sóc mẹ.”
Nói xong, kéo tay Lục Dung Nhan bước vội ra ngoài.