“Mẹ!” Thôi Trân Ái nói còn chưa xong đã bị Lục Ngạn Diễm cắt lời. “Ý của con là cục trưởng Lâm mời cô ấy sang chỉ vì phối hợp điều tra, đem sự tình điều tra cho rõ ràng, chắc chắn ông ấy sẽ đưa người đi chở người về nguyên vẹn!”
“Thật sự chỉ là như vậy?” Thôi Trân Ái nghi hoặc.
“Mẹ, mẹ đừng nhìn cục trưởng Lam bộ dáng hung thần ác sát…”
Khúc Ngọc Khê kéo tay Thôi Trân Ái không chịu theo.
Thôi Trân Ái nghĩ nghĩ, cảm thấy lời của con trai cũng có lý, thực sự, Lâm cục trưởng cũng không dám bắt giam người của Lục gia lung tung, “Ngọc khê, con đi theo cục trưởng lam đi! Con yên tâm, sẽ không có việc gì, không ai dám động tới con đâu.”
“Mẹ —”
“Khúc tiểu thư, mời đi bên này!”
Sau cùng, cục trưởng Lâm cũng đã đưa Khúc Ngọc Khê đi.
Lục Ngạn sanh cùng Lục Ngạn Diễm ngồi ở trên sô pha, không ai mở miệng nói chuyện.
Thôi Trân Ái vẫn không lau nước mắt, “Rốt cuộc đã có chuyện gì? Đang yên đang lành sao lại đưa Ngọc Khê đi đâu? Con bé đã bao giờ gặp những chuyện như thế này đâu, nó sợ hãi rồi làm sao? Ngạn Sanh, con là chồng con bé, sao không nói tiếng nào cho nó hả?!”
Lục Dung Nhan thấy bà cứ che chở cho Khúc Ngọc Khê, nghĩ tới việc con mình bị bắt cóc có lẽ có liên quan tới ả thì trong lòng bỗng tức giận nhưng cố kìm nén. Tuy mẹ chồng không hiểu rõ hết về Khúc Ngọc Khê, nhưng sự tức giận trong lòng khó có thể hết được, cô dứt khoát bỏ đi lên lầu, tránh phải nghe bà cứ khóc lóc về người kia.
Trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh đứa bé tối qua thấy ở Cục Cảnh Sát.
Cô lầm bầm…
“Không có khả năng…… Không có khả năng……”
Cô lẩm bẩm một mình, Tiêu Tiêu của cô tuyệt đối không thể biến thành như vậy.
Trong đầu cô lúc này suy nghĩ thật hỗn loạn, cũng thực mỏi mệt, từ khi con trai có việc tới giờ cô vẫn chưa hề chợp mắt, nhưng lúc này cô không có tới nửa điểm buồn ngủ.
“Thịch thịch thịch —”
Đang lúc cô ngây người thì tiếng gõ cửa vang lên, cô chậm rãi mở mắt ra, “... vào đi.”
Cô gượng người ngồi dậy thấy Lục Ngạn Diễm đẩy cửa đi vào. Hắn lúc này cũng chẳng khá hơn cô là bao, cũng không hề chợp mắt nên hai mắt cũng thâm quầng, thậm chí nhìn còn tiều tụy hơn cô vài phần.
Lục Dung Nhan ngồi ở mép giường nhìn hắn.
Lục Ngạn Diễm đi về phía cô ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cô. “Mọi việc gần như đã xác định xong.”
Giọng hắn thô ráp trầm khàn như cát đá bị mài qua.
“Thật sự là Khúc Ngọc Khê?”
“… Bọn họ đã tìm được chiếc xe bắt cóc Tiêu Tiêu, trên xe thu thập được dấu vân tay của Khúc Ngọc Khê.”
“…”
Lục Dung Nhan nghe vậy, nước mắt tuôn ra. Cô quay sang đấm mạnh vào ngực Lục Ngạn Diễm.
Một quyền, lại một quyền.
“Lục Ngạn Diễm, anh căn bản không xứng làm ba Tiêu Tiêu!!! Anh không xứng ————”
“Nếu không phải anh cùng Khúc Ngọc Khê vẫn luôn dây dưa không rõ thì ả làm sao lại như bắt cóc con nhà mình!!”
“Tiêu Tiêu là vô tội!!! Các ngươi dây dưa gây ra hậu quả xấu, không nên bắt con gánh lấy!!!”
“Tôi nói cho anh biết, lỡ như Tiêu Tiêu có chuyện gì, tôi nói là nếu như… cho dù là bị thương một chút da lông tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh, càng không bỏ qua cho Khúc Ngọc Khê!!! Ả dám làm con tôi bị thương một phân, tôi sẽ khiến ả đau thương gấp mười!!! Nếu anh che chở ả thì giết tôi trước đi!!!”
Lục Dung Nhan càng nói càng kích động, nói xong thì hoàn toàn khống chế không được mà gào khóc.
“Em đừng kích động……”
Lục Ngạn Diễm một tay đem Lục Dung Nhan lòng ngực, “Anh xin lỗi, anh xin lỗi em! Từ đêm đó, cho đến hiện tại…”
“Đừng nhắc chuyện đêm đó với tôi!!!”
Nghĩ đến chuyện đêm đó, Lục Dung Nhan không cản nổi hỏa khí trong lòng.
“Lục Ngạn Diễm, thật sự anh không cần vì Tiêu Tiêu mà ủy khuất bản thân tới vậy! Trước giờ anh đâu phải loại người này, sao giờ lại phải sống hai mặt như vậy? Trước đây anh quậy long trời lở đất, ra ngoài dây dưa chơi bời với biết bao người mà?! Anh thích dây dưa với ai thì dây dưa, nhưng lúc đó, anh có từng nghĩ tới cảm nghĩ của Tiêu Tiêu đâu? Sao giờ đột nhiên lại thế? Có ý nghĩa sao? Tôi đã từng nhiều lần nói đi nói lại, anh nếu còn thích Khúc Ngọc Khê, muốn cùng ả ở bên nhau, tôi có thể thành toàn cho anh, tôi hiện còn nhường cả quyền nuôi nấng cho anh rồi, anh còn muốn ép tôi đến đâu nữa?! Tôi van xin anh, anh ở bên ả đi! Buông tha cho tôi và con tôi, được không?”