Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 830: Chương 830




Lục Ngạn Diễm cuối cùng không nói gì, hắn xoay người, thất bại ngồi ở mép giường cúi gằm mặt xuống, Lục Dung Nhan không thấy được biểu tình trên mặt hắn nhưng lại có thể cảm giác được hắn có chút cảm xúc mất mát.

Mất mát……

Hắn sẽ bởi vì mình rời đi mà cảm giác mất mát sao? Sao có thể! Nhất định là tự mình suy nghĩ nhiều quá đi!

Hồi lâu sau, Lục Dung Nhan cho rằng Lục Ngạn Diễm sẽ không nói nữa, lại nghe hắn trầm thấp nói: “Nếu anh đã áp ứng rồi, anh sẽ buông tay, nhưng em phải bảo đảm, em cùng Tiêu Tiêu phải sống thật tốt, hạnh phúc hơn thời gian sống cùng anh…”

Lục Ngạn Diễm nói xong, quay đầu lại nhìn cô.

Trong nháy mắt, mắt cô lại nhạt nhoà. Cô bỗng có cảm giác xúc động muốn khóc nhưng cố nhịn, chỉ gật đầu.

“Anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ sống rất tốt! Tôi sẽ nỗ lực để cho chính mình, cho con, càng hạnh phúc!!”

Lục Ngạn Diễm nhìn cô thật sâu, hồi lâu……

Hắn quay đầu lại, “Được.”

Một chữ, nặng nề từ trong lồng ngực phát ra.

…………………………………………………

Trước những chứng cứ rõ ràng của cảnh sát, Khúc Ngọc Khê không còn đường chối cãi, khóc lóc ỉ ôi, rốt cuộc thừa nhận chính mình tìm người bắt cóc Tiêu Tiêu là sự thật, nhưng đối với tung tich của Tiêu Tiêu, ảlại không chịu nói ra, chỉ nói bất kể chuyện gì, ả phải gặp được Lục Ngạn Diễm rồi mới nói.

Lúc bà Thôi Trân Ái nghe thấy kết quả này thì hoàn toàn không thể tin được.

“Sao có thể? Sao có thể sẽ là nó!! Con bé đang tốt lành, vì sao lại muốn bắt cóc Tiêu Tiêu? Tiêu Tiêu chính là cháu ruột nó mà!!”

“Lục phu nhân, bà trước đừng kích động……”

Cảnh sát đồ trấn an bà Thôi Trân Ái.

“Mẹ, mẹ đừng như vậy……” Lục Dung Nhan sợ bà gượng không nổi.

“Dung Nhan, con nói một chút, con nói mẹ nghe một chút vì sao Ngọc Khê lại muốn như vậy? Chẳng lẽ là vì trả thù Ngạn Sanh cùng nó ly hôn sao? Nhưng con bé không phải người tài giỏi như thế, đúng vậy! Dung nhan…… hu hu hu,, Ngọc khê sao lại có thể làm thế với Lục gia chứ?! Con bé như thế nào có thể như vậy chứ!”

Thôi Trân Ái nhào vào lòng Lục Dung Nhan khóc rống, đối với kết quả này, bà hoàn toàn không có cách nào tiếp thu.

Cảnh sát lại quay sang người đứng sau Thôi Trân Ái là L ục Ngạn Diễm nói: “Lục tiên sinh, nghi phạm đã thừa nhận mọi việc nhưng lại không chịu tiết lộ tung tích của đứa bé. Cô ta không nóigì thêm, chỉ nói muốn gặp anh rồi ới bằng lòng nói.”

Lục Ngạn Diễm nhíu mày, “tôi đã biết, tôi sẽ làm cho cô ta nói.”

“Ta cũng phải đi!!” Thôi Trân Ái nói, kéo Lục Dung Nhan đi theo con trai, khuôn mặt đầm đìa nước mắt tràn ngập giận dữ, “Ta muốn đi gặp nó!! Ta muốn đi hỏi nó một chút, rốt cuộc là cảm thấy Lục gia ta có lỗi gì với nó mà nó lại đối với chúng ta như vậy!”

“Mẹ……” Lục Dung Nhan kỳ thật muốn khuyên Thôi Trân Ái không cần đi, bởi vì nguyên nhân kỳ thật cô đã biết, không gì khác mà là Lục Ngạn Diễm, nhưng chuyện này cô không muốn để cho bà Thôi Trân Ái biết, dù gì bà Thôi Trân Ái cũng đã phải đối mặt rất nhiều thứ.

“Các ngươi không cần khuyên ta! Ta muốn chính mình đi hỏi nó!”

Thôi Trân Ái trong lòng phi thường thống hận, bà tự nhận là mình đối xử với Khúc Ngọc Khê không tệ, tuy rằng con trai mình là Ngạn sanh không thích cô ta, nhưng ít ra mấy năm nay cũng chưa từng để cho cô ta bị thua thiệt, cho dù là ly hôn, cũng cho cô ta rất rất nhiều bồi thường, mà mấy năm nay bà càng là đem Khúc Ngọc Khê coi như là con gái ruột mà đối đãi, lại không nghĩ, kết quả lại đổi lấy kết cục như vậy! Mà hiện tại cô ta lại không chịu nói ra chỗ giam giữ cháu mình, bà muốn tự mình đi gặp ngừoi đàn bà rắn rết này, hỏi coi lương tâm cô ta có chút nào bất an không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.