Tiêu Tiêu thoáng nghe đã nhận ra giọng của Thôi Trân Ái, bé quay đầu lại, thấy bà nội thì cũng nhệch miệng ra khóc, gọi to “Bà nội…”
Một già một trẻ, tức khắc ôm chặt lấy nhau cùng khóc.
“Hu hu hu…”
Tiểu gia hỏa khóc vang trời đất, “Con tưởng nội không cần con nữa huhu”
“Sao có thể!! Bảo bối của ta, bà làm sao có thể bỏ con được, làm sao lại không cần con được!”
Thôi Trân Ái ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Tiêu, nâng khuôn mặt bé nhỏ của bé lên nhìn từ trên xuống dưới kiểm tra “Gầy, gầy……”
“Tiêu Tiêu……”
Lục Dung Nhan vừa khóc vừa bước tới. Tiêu Tiêu vừa thấy Dung Nhan càng khóc to hơn, bé gần như bay tới mà ôm lấy đùi cô, “Mẹ cục cưng hu hu… con cho rằng mọi người đều không cần con nữa! Con cho rằng không ai cần Tiêu Tiêu hết…”
Lục Dung Nhan ngồi xuống, ôm con mà khóc òa lên, Thôi Trân Ái vội vàng vỗ về trấn an.
Lục Ngạn Diễm đi lên phía trước, đem Tiêu Tiêu đang nức nở từ trong lòng Lục Dung Nhan ra, một tay bế lên, một cái tay khác nắm lấy tay cô, đỡ cô kéo lên.
Cảnh sát lúc này đã bắt đầu hỏi lời khai bà lão kia. Bà lão luôn nói mình vô tội, lúc cung khai vẫn không ngừng nhìn về tiểu gia hỏa trong lòng Lục Ngạn Diễm. Có thể cảm nhận được bà rất quan tâm đến Tiêu Tiêu.
Bà lão giải thích cùng cảnh sát: “Tôi không biết đứa nhỏ là con cái nhà nào, chỉ có thể khẳng định là con nhà có tiền! Cô gái trẻ kia nói nó là con của cô ta, chỉ nói nhờ tôi trông giúp đứa nhỏ, đưa cho tôi một tập tiền. Tôi không nói là cần, nhưng cô ta một hai phải đưa cho tôi, nhét ở chỗ tủ TV, mãi sau này tôi mới phát hiện ra. Nhưng mà tôi chưa động tới một phân tiền nào đâu! Còn đứa bé này…”
Bà lão lau nước mắt, “Lão thái bà tôi đã sống hơn nửa đời người mà không có được một mụn con, nói thật, có được đứa bé đáng yêu và thông minh như vậy gọi là bà thật sự tôi thích vô cùng! Nếu cô gái kia không đón nó đi thì tôi thật sự sẽ nuôi nó đến tận khi tôi chết đi… tôi thật sự cho rằng đứa bé này là của cô ta… tôi… tôi không nghĩ tới đứa nhỏ này là bị cô ta bắt cóc… tôi nếu biết thì… tôi đã báo cảnh sát rồi.”
“Bà thật không biết?” Cảnh sát hỏi.
“Thật sự không biết.” Bà lão lắc đầu, vẻ mặt giản dị, thoạt nhìn cũng không giống nói dối.
Vừa lúc đó có một cảnh sát cầm ra một xấp tiền thật dày từ trong nhà đi ra, tiền được bọc lại bằng một cái khăn lông. “Cục trưởng Lâm, tiền này ở đằng sau TV, tôi có kiểm qua thì thấy khớp với số tiền mà Khúc Ngọc Khê đã khai, không khác tí nào.”
“Tôi thật sự chưa từng động tới!”
“Bà lão, chúng tôi đã biết, bà đừng nóng vội…”
“Dạ. Dạ.”
Bà lão nhìn Tiêu Tiêu trong lòng Lục Ngạn Diễm, hỏi cảnh sát. “Các người phải đưa đứa nhỏ đi sao?”
“Vâng! Đó là ba mẹ và bà nội của đứa bé, cả nhà họ đều đang lo lắng.”
“... À, à…” bà lão có chút thất thần.
Lục Dung Nhan có thể nhìn thấy vẻ luyến tiếc ở trong mắt bà lão, cô nghĩ, rồi nói nhỏ với Lục Ngạn Diễm: “Anh bế con qua cho bà lão nhìn một cái đi!”
“?”Lục Ngạn Diễm nhíu mày.
“Không cần lo lắng, bà lão có vẻ không giống người xấu.”
“Phòng người không thể qua loa”
Lục Dung Nhan liếc Lục Ngạn Diễm một cái, lại dùng cằm hất hất về quần áo trên người con trai mình, “Anh nhìn đi, nhà người ta chỉ có bốn bức tường, không có tiền mà vẫn lo cho con trai anh sạch sẽ đến vậy, còn nữa, Khúc Ngọc Khê cho tiền, nhưng bà không hề động tới, anh cảm thấy người như vậy có thể là người xấu sao?”
Lục Ngạn Diễm nghe vậy, nhìn thoáng qua con trai trong lòng, lại nhìn thoáng qua bà lão đang tha thiết, sau một lúc lâu, mới miễn cưỡng đáp ứng, “Vậy được rồi.”
Nói xong, ôm Tiêu Tiêu, đi về phía bà lão, Lục Dung Nhan cũng đuổi theo.