Trưa hôm đó, Tần Mộ Sở đi làm.
Lúc cô vừa ngồi xuống thì Lục Dung Nhan xáp lại nói với vẻ kích động:
Mộ Sở, hôm nay chủ nhiệm khoa mới của chúng ta tới rồi đó! Thế à? Tần Mộ Sở nhướng mày lên, dường như cô chẳng hứng thú lắm về vụ này.
Cô đang giấy tờ trong túi ra thì Lục Dung Nhan lại nói tiếp:
Anh ấy đẹp trai quá chừng! Đúng vậy! Quả thật cứ như hormone hình người vậy! Đồng nghiệp Vương Di cũng sáp lại, nói với vẻ hưng phấn:
- Giọng nói kia làm người ta quắn quéo quá đi thôi! Hơn nữa nghe nói anh ấy cực giỏi! Anh ấy được gọi là truyền thuyết ở khoa giải phẫu thần kinh bên Mỹ đấy.
...
Tần Mộ Sở cảm thấy buồn cười.
Hai cô cứ nói quá lên! Bọn tôi không có nói quá lên đâu! Lục Dung Nhan vội vàng biện hộ thay cho cấp trên mới tới:
Người ta không những đẹp trai, giọng nói cũng quyến rũ mê người! Cô không thấy thì thôi, chứ nhìn thấy rồi đảm bảo quỳ gối dưới chân anh ấy luôn đó! Đẹp trai tới mức không có bạn luôn! Đúng đó đúng đó! ... Nghe nói sau lưng anh ấy còn có công ty nữa! Bốn phần năm công ty tài chính ở thành phố A đều là của anh ấy hết, hơn nữa bản thân anh ta cũng có tới năm bệnh viện tư ở đây đấy! Vương Di có biệt danh là ‘thám tử’, dù là chuyện phiếm nào cũng không thoát khỏi đôi tai của cô ấy.
- Không phải chứ?
Lục Dung Nhan há hốc mồm tỏ vẻ ngạc nhiên, rõ ràng cô ấy vẫn không tin.
- Anh ta có nhiều bệnh viện như thế thì tới làm chủ nhiệm khoa nhỏ bé ở bệnh viện chúng ta làm gì? Tin tức của cô có đúng không vậy?
Ngay cả Tần Mộ Sở cũng cảm thấy khó tin.
Đương nhiên đúng rồi! Anh ta chính là con rể của viện trưởng, chồng chưa cưới của Trình Huyên Oánh đấy!! Giờ biết tại sao anh ta tài giỏi như thế lại vào bệnh viện chúng ta rồi nhỉ? Thì ra tới đây vì bác sĩ Trình! Nhưng mà với khả năng của anh ta thì anh ta có thể có được chức cao hơn ở bệnh viện chúng ta mà nhở? Nhưng sao anh ta lại đi làm chủ nhiệm khoa của chúng ta thế? Ai mà biết chứ? Có điều mình thật hâm mộ Trình Huyên Oánh. Cậu nói xem, phải làm bao nhiêu việc thiện mới có được một người chồng đẹp trai lại lắm tiền như thế? Vương Di lộ vẻ ao ước.
- Được rồi được rồi! Đừng nhớ tới chồng người ta nữa. Lát nữa chủ nhiệm Lưu tới thấy nhóm thực tập sinh chúng ta còn mê trai thì sẽ lột da cả đám đấy!
Tần Mộ Sở có lòng tốt nhắc nhở hai người họ.
Lục Dung Nhan tỏ vẻ nghiêm túc.
Mộ Sở à, chúng ta không thể không bàn chuyện này được đâu. Khi nãy thầy Lưu đã nói, chủ nhiệm khoa mới vào sẽ chọn một người giỏi nhất trong bốn thực tập sinh chúng ta làm trợ lý thực tập đấy. Mình nghe ý của thầy Lưu thì người được chọn chẳng khác nào lấy được kim bài miễn tử của bệnh viện này, chuyện được lên chính thức chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Nhưng mà nghĩ bằng móng chân cũng biết, mấy chuyện tốt cỡ nào sao tới lượt ba đứa tụi mình! Vương Di vừa nói vừa liếc mắt về phía bác sĩ thực tập Diệp Lâm Phong ngồi đối diện họ, đoạn cô nói với vẻ khó chịu:
- Vài người có hậu trường vững chắc lắm!
Diệp Lâm Phong là em họ của Trình Huyên Oánh, cũng chính là cháu của viện trưởng Trình. Cô ta khá đẹp, lại giỏi nhưng tính nết tiểu thư, kiêu căng ngạo mạn. Cô ta làm thuộc hạ của bác sĩ Lưu nhưng lòng luôn không phục, cô ta cảm thấy nên để bác sĩ tài giỏi hơn dạy cô ta mới phải.