Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 772: Chương 772: Đàn ông phải có trách nhiệm với người phụ nữ mình yêu!




Sau khi ăn sáng xong một lúc, Thôi Trân Ái liền đi về trước, nói là muốn chuẩn bị canh gà đi cho Khúc Ngọc Khê, trong phút chốc, trong nhà chỉ còn Lục Ngạn Diễm cùng Lục Dung Nhan hai người, cộng thêm nhóc con Tiêu Tiêu.

Cũng may có Tiêu Tiêu ở nhà cùng, Lục Dung Nhan mới cảm thấy không xấu hổ như vậy.

“Mẹ à, con muốn đi công viên giải trí chơi.”

Tiêu Tiêu lôi kéo tay Lục Dung Nhan, vẻ mặt chờ đợi ngửa đầu nhìn nàng, “Tuần trước, bạn con được đi cùng ba mẹ đi đó, nó nói là chơi thật vui! Có nhiều trò lắm, có tàu lượn siêu tốc, có đu quay... thật nhiều thật nhiều đó!”

Công viên trò chơi mới khai trương gần nhà, nghe Thôi Trân Ái nói Tiêu Tiêu vẫn luôn muốn đi, nhưng ngày thường cô cùng Lục Ngạn Diễm đều bận, vẫn luôn không có thời gian, Thôi Trân Ái muốn mang nhóc con đi thì nó lại không chịu, nói muốn cùng ba mẹ thôi.

Khó khăn lắm giờ mới có thời gian, Lục Dung Nhan không muốn làm con thất vọng, thưc ra trong việc ly hôn ày, trong lòng cô cảm thấy hổ thẹn với con nhiều.

“Được! Hôm nay mẹ được nghỉ, chúng ta cuối cùng cũng có thời gian đi chơi.”

“Thật tốt quá! Mẹ đáp ứng rồi!!”

Tiểu gia hỏa vui mừng khôn xiết, nghiêng đầu qua một bên, chưa kịp nói đã bị Lục Ngạn Diễm cự tuyệt, “Không đi.”

“…”khuôn mặt nhỏ vui vẻ của tiểu gia hỏa trong nháy mắt suy sụp.

Lục Dung Nhan có chút bực, “Anh kh ông muốn đi thì thôi, không nói nhẹ nhàng với con được sao? Tiêu Tiêu, ba con có việc bận không đi được, ba không đi cũng không sao, mẹ đưa con đi nha.”

“Em cũng không đi.”

Lục Ngạn Diễm lại nói, cuối cùng, cụp mắt, nhìn về phía nhóc con, “Mẹ con trên người còn có thương tích, biết không?”

“A……” Tiểu gia hỏa vỗ lên trán. “Con quên mất tiêu luôn. Con xin lỗi mẹ cưng, vậy chúng ta đều không đi.”

Tiểu gia hỏa liên tục lắc đầu, bộ dáng đau lòng nhìn mẹ, tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay cô, “Mẹ cưng ngoan nà, chúng ta ở nhà dưỡng thương nha.”

Lục Dung Nhan bị nhóc con làm ra dáng vẻ tiểu đại nhân khiến cô buồn cười. “Mẹ không sao, chỉ là thương tích nhỏ, bôi thuốc là không sao mà.”

Lục Dung Nhan nói vậy dĩ nhiên là để dỗ cho con vui, nếu nói hết đau là không có khả năng, chỉ là không muốn làm con thất vọng thôi!

“Thật vậy chăng?” Tiểu gia hỏa thực hoài nghi.

Lục Ngạn Diễm liếc mắt một cái, “Đừng có cố.”

“Thật sự!” Lục Dung Nhan làm lơ Lục Ngạn Diễm cảnh cáo, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đáng yêu, “Mẹ đi thay đồ nha, chờ mẹ chút.”

“Còn ba thì sao?”

Tiểu gia hỏa vẫn chưa từ bỏ ý định, lại quay sang phía ba mình.

Lục Dung Nhan vội nói: “Ba bận việc mà! Chúng ta liền không quấy rầy ba, được không? Tiêu Tiêu ngoan.”

Kỳ thật, Lục Dung Nhan vốn dĩ không muốn đi cùng Lục Ngạn Diễm, ba người cùng đi công viên trò chơi? hình ảnh kia, Lục Dung Nhan khó có thể tưởng tượng, bất quá, không cần đoán cũng biết, Lục Ngạn Diễm hắn cũng tất nhiên sẽ không cùng đi.

“Đi nào!” Nam nhân nào đó nói.

“……” Sự tình luôn không dựa theo cô dự kiến.

“Oa!! Thật tốt quá!!” Tiểu gia hỏa kích động đến thẳng mức vỗ tay rầm trời. “Ba mẹ cùng đi! Ba mẹ cùng nhau!!”

“…” Lục Dung Nhan khỏi nói là mình xấu hổ cỡ nào.

Xem ra gia hỏa Lục Ngạn Diễm này là cố ý, cô hỏi: “Không phải anh nói chiều nay có việc bận sao?”

Lục Ngạn Diễm đem báo trong tay thả xuống dưới, “Có thì có, nhưng không vội, chơi xong trở về lại làm cũng không muộn.”

“…” Nha! Thật đúng là khó được! Hắn vậy mà buông được việc trong tay ra! Quả nhiên là thương con!

Bất quá, Lục Dung Nhan lại nghĩ tới Khúc Ngọc Khê còn nằm ở bệnh viện, vừa nãy hắn dùng cớ ‘có việc bận’ qua loa lấy lệ ứng phó Thôi Trân Ái, cô còn tưởng rằng hắn thật sự rất bận, hiện nay xem ra cũng không phải đặc biệt bận, nhưng một khi đã như vậy, hắn vì cái gì không đi thăm Khúc Ngọc Khê chứ?

Chắc là Lục Ngạn Sanh trở về, hắn làm em có chút tị hiềm chăng?!

Kỳ thật, Lục Dung Nhan khá tò mò, ngày đó buổi tối Lục Ngạn Diễm rốt cuộc cùng Khúc Ngọc Khê hàn huyên cái gì, mới khiến cô ta bỗng nhiên cắt cổ tay tự sát.

Bất quá, tò mò thì tò mò, còn lâu cô mới mở miệng hỏi.

Suy nghĩ một chút mà Lục Ngạn Diễm đã lên lầu thay quần áo, may mà nhóc con nhắc nhở cô, “Mẹ à, ba lên lầu thay đồ rồi, mẹ mau mau lên nào!”

Tiểu gia hỏa đã chờ không nổi, muốn đi ra ngoài chơi rồi.

“Ừ Ừ!” Lục Dung Nhan phục hồi tinh thần lại, dặn dò nhóc con ngoan ngoãn ở phòng khách xem phim hoạt hình, mình cũng đi lên lầu thay quần áo đi.

Cô nhanh chóng thay một bộ quần áo nhẹ nhàng để đi chơi, vừa ra tới cửa phòng, ngoài ý muốn, liền nhìn thấy Lục Ngạn Diễm đang chờ cô ở cửa.

Giờ phút này, hắn đã là là tây trang giày da, tinh thần soái khí phá lệ, toàn thân phảng phất tản ra vẻ mê người sáng rọi.

Bộ đồ vận động nhẹ nhàng của cô, cùng phong cách của hắn thật sự không hợp nhau.

Bất quá, hai người bọn họ vốn là không phải một dạng người, nếu cứ cố gán vào với nhau rõ ràng không ý nghĩa.

Lục Ngạn Diễm thấy cô ra tới, đứng thẳng thân mình, “Thân thể em chịu được không?”

Lục Dung Nhan có chút ngoài ý muốn, hoặc là nói, thụ sủng nhược kinh.

Hắn sẽ quan tâm cô? Có khả năng sao?! Đại khái là bởi vì áy náy đi! Dù sao thương tích trên người mình do hắn ban tặng.

Lục Dung Nhan lắc lắc đầu, “Không có gì vấn đề lớn. Đi thôi!”

Cô nói, bước xuống dưới, Lục Ngạn Diễm nhìn chằm chằm theo bóng cô, ánh mắt thâm thúy, một lúc sau cũng đi theo nàng đi xuống.

Hôm nay vui vẻ nhất, không hề nghi ngờ, đương nhiên là Tiêu Tiêu.

Dọc theo đường đi, cái miệng nhỏ ríu rít nói cái không ngừng, từ nam đến bắc, từ trời đến đất, trên cơ bản là nói hết mọi thứ có thể nói.

Sau khi mua vé, nhóc con tay trái nắm tay ba, tay phải nắm tay mẹ, cuối cùng nhìn trái nhìn phải, bỗng nói: “Ba, con không muốn ở giữa. Chúng ta nên để cho mẹ ở giữa mới đúng!”

Tiểu gia hỏa nghiêm trang nói, rồi thật sự nhường chỗ giữa cho mẹ. Nó nắm lấy tay kia của Lục Dung Nhan, rồi sau đó, đẩy Lục Dung Nhan đứng sát bên Lục Ngạn Diễm, “Mẹ cưng, mau nắm lấy tay ba!”

Hôm nay vui vẻ nhất, không hề nghi ngờ, đương nhiên là Tiêu Tiêu.

Dọc theo đường đi, cái miệng nhỏ ríu rít nói cái không ngừng, từ nam đến bắc, từ trời đến đất, trên cơ bản là nói hết mọi thứ có thể nói.

Sau khi mua vé, nhóc con tay trái nắm tay ba, tay phải nắm tay mẹ, cuối cùng nhìn trái nhìn phải, bỗng nói: “Ba, con không muốn ở giữa. Chúng ta nên để cho mẹ ở giữa mới đúng!”

Tiểu gia hỏa nghiêm trang nói, rồi thật sự nhường chỗ giữa cho mẹ. Nó nắm lấy tay kia của Lục Dung Nhan, rồi sau đó, đẩy Lục Dung Nhan đứng sát bên Lục Ngạn Diễm, “Mẹ cưng, mau nắm lấy tay ba!”

“…” Ơ cái gì đây?

Lục Dung Nhan đương nhiên không đưa tay, chỉ cúi đầu nói với con: “Con là con, thì đương nhiên ở giữa rồi!”

“Không, không, không!” Tiểu gia hỏa nghiêm trang lắc đầu, “Mẹ à, con là nam tử hán! Ba cũng là nam tử hán! Nam tử hán nên bảo hộ nữ nhi trong nhà! Mẹ là nữ nhi, cho nên, mải ở giữa. Con và ba là nam tử hán, nên chúng ta hẳn là đứng ở hai bên bảo hộ mẹ! Đúng hay không, ba?”

Nhóc con nói lời ngây thơ làm Lục Dung Nhan cảm động. Quay sang thấy Lục Ngạn Diễm bên cạnh gật đầu, tán thành quan điểm của con! “Quả là không sai!”

“…”

“Mẹ ngoan, mau nắm lấy tay ba. Ba đang đưa tay rồi kìa.”

Tiểu gia hỏa thấy mẹ còn không chủ động, có chút nóng nảy, hắn giống hệt một tiểu nguyệt lão bước qua, tóm lấy tay Lục Dung Nhan đặt vào bàn tay to Lục Ngạn Diễm đang vươn tới, sau đó cười tủm tỉm nói: “Như vậy thật tốt! Chúng ta sẽ không sợ có lưu manh khi dễ mẹ!”

Lục Dung Nhan trong lòng loạn thành một đống.

Tay cô nằm trong lòng bàn tay to của Lục Ngạn Diễm, không biết có phải do quá khẩn trương không mà tay cô mướt mồ hôi, mà cô xấu hổ, một lời cũng không dám nói, không dám ngước nhìn biểu tình của Lục Ngạn Diễm bên cạnh.

Bất quá chỉ nghĩ cũng biết, trên mặt hắn nhất định là đơ như cây cơ.

Ba người, tay nắm tay, cùng bước vào bên trong.

Trên đường đi ba người thu hút không ít ánh nhìn. Không biết do hai người “đàn ông” quá có giá trị, hay là do ba người họ nắm tay thật kỳ quái, do trước giờ cả nhà đi với nhau đều là con ở giữa, nhưng nhà bọn họ, vậy mà lại là một người phụ nữ...

Ai mà không biết, còn tưởng rằng trong nhà cô là người được yêu chiều nhất cho xem!

Ba người chơi đây một chút, kia một chút, lại ngừng lại ngắm nghía xung quanh.

Tiểu gia hỏa bởi vì còn bé nên nhiều trò không thể chơi, bất quá, cho dù chơi không được nhưng nó vẫn thập phần cao hứng, cũng không có bởi vậy mà biểu hiện ra nửa điểm không vui.

“Ba, ba!! Tàu lượn siêu tốc!! Oa ————”

Tiểu gia hỏa nhìn từ tàu lượn siêu tốc lượn trên đầu, kích động đến thẳng dựng lên, “Chơi cái này, chơi cái này!!”

Lục Ngạn Diễm vẻ mặt xanh lè, “Đây là trò chơi giành cho người lớn, trẻ con không thể tham gia.”

“Con không chơi a! Con muốn xem ba với mẹ chơi.”

Lục Ngạn Diễm sắc mặt hơi hơi thay đổi.

Lục Dung Nhan vẻ mặt bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn tàu lượn siêu tốc lượn trên đầu, trong ánh mắt có vài phần khát vọng.

Kỳ thật, cô muốn chơi thử xem, thoạt nhìn thực kích thích mà.

“Anh muốn chơi thử không?” Cô thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lục Ngạn Diễm.

“Đương nhiên muốn!!” Tiểu gia hỏa đứng ở bên cạnh Lục Ngạn Diễm không ngừng gật đầu.

“…” Lục Ngạn Diễm đen mặt!

Ai ngờ? Hắn chính là một chút đều không muốn!!

Ai cà khịa ba lợi hại nhất? Chính là tiểu ác ma nhà hắn!!

Lục Ngạn Diễm nghiêm mặt nói: “Đây là trò chơi con nít, ba không có hứng thú!”

“Ba, ba nói dối!!” Tiểu gia hỏa trực tiếp lên án hắn, “Vừa rồi rõ ràng ba nói với con, tàu lượn siêu tốc này là người lớn chơi!”

“…” Hắn nói qua sao? Không có chứ!

“A! Ta đã biết!” Tiểu gia hỏa nhìn ba, vẻ mặt ghét bỏ, “Ba, nói thực ra, có phải ba sợ hãi hay không?”

“…Ba không có!!”.

Lục Dung Nhan kỳ thật cũng rất tán đồng quan điểm này của con trai.

“Ba, nói thực ra đi, con với mẹ sẽ không cười nhạo ba là người nhát gan.”

Lục Dung Nhan gật đầu, “Ừ! Tuyệt không nói anh là người nhát gan.”

“…” Lục Ngạn Diễm muốn đập đầu hai người.

“Chơi thì chơi! Một cái tàu lượn siêu tốc mà thôi, ba còn có thể sợ nó?”

Lục Ngạn Diễm nói, kéo tay Lục Dung Nhan. “Em chơi với tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.