Xe chưa tới nơi, trong lòng Lục Dung Nhan đã có quyết định. Nếu chỉ là một căn hộ bình thường bảy tám mươi mét vuông thì cô còn miễn cưỡng chấp nhận, nhưng nếu là một căn hộ xa hoa thì cô không thể dám đáp ứng.
Vô duyên vô cớ cô làm sao có thể thiếu nợ ân tình người ta như vậy?!
Cuối cùng, xe dừng lại ngay hồ nhân tạo ở trước một tòa nhà. Lục Dung Nhan nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, nếu không lầm thì tòa nhà này ở nơi đắc địa nhất trong toàn khu.
Nhưng mà, vị trí tốt nhất cũng đồng nghĩa… giá cao nhất.
Giờ thu nhập của cô khoảng bảy tám ngàn tệ một tháng đã xài hết khoảng sáu bảy ngàn tệ, nói chi chuyện thuê nhà ở.
Cô tự mắng bản thân mình “lỗ mãng”, người như Giang Trình Minh sao có thể mua một căn hộ tầm thường được chứ?
“Nhanh xuống xe nào! Dung Nhan, cậu còn đang ngẩn người nghĩ gì đó?”
Thấy Dung Nhan thất thần ngồi trên xe, Giang Mẫn đưa tay chạm vào vai cô khiến cô phục hồi tinh thần.
“À không có gì, đi thôi nào…”
Lục Dung Nhan đi theo hai anh em họ Giang xuống xe, Giang Trình Minh quét thẻ vào, ngay khi bước vào thang máy trong đầu Lục Dung Nhan bỗng hiện lên câu nói “Xin miễn hảo ý”.
Vào thang, Giang Mẫn dường như không do dự mà nhấn số 23. Giang Trình Minh liếc nhìn cô đầy thâm ý, đưa tay nhấn số 17.
Giang Mẫn như hiểu ra điều gì, làm mặt quỷ không nói tiếng nào. Bất quá, Lục Dung Nhan phát hiện ra có chút không đúng. “Tiểu Mẫn, không phải cậu nói từng tới rồi sao, sao lại bấm sai tầng vậy?”
Giang Mẫn xấu hổ cười cười gãi đầu, “Già rồi, nhớ lộn chứ sao!”
Nghe Giang Mẫn giải thích, Lục Dung Nhan cũng không nghĩ gì thêm.
Nói một chút, thang đã dừng ở tầng 17. Giang trình Minh cúi người đưa tay làm bộ mời như thân sĩ, ý mời cô bước ra khỏi thang.
Ba người ra khỏi thang, Giang Trình Minh đi phía trước, nhanh chóng đã dừng chân ở trước cửa một căn hộ rồi mở cửa bước vào.
Lục Dung Nhan cũng đi theo sau, nhìn xung quanh rồi mới yên tâm.
Căn hộ rộng khoảng tám mươi mét vuông, nội thất đầy đủ, trang trí không xa hoa nhưng bố trí hợp lý và trang nhã khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Hoàn cảnh như vậy, cô và Tiêu Tiêu ở cùng nhau cũng tương đối tốt, hơn nữa tính theo giá cả khoảng ba bốn ngàn cô vẫn có thể cắn răng gắng gượng.
“Sao rồi? Vừa ý không?”
Giang Trình Minh đứng trước cửa sổ rộng ngắm nhìn hồ nước bên dưới.
“Khá tốt. Quyết định vậy luôn đi.” Lục Dung Nhan thẳng thắn. Nếu cô không nhanh tay nắm lấy cơ hội chỉ sợ không tìm được chỗ tốt hơn.
E rằng với sự uy hiếp của Lục Ngạn Diễm, chỉ sợ trừ chỗ này ra, cô không thể thuê được chỗ nào khác.
“Vậy là tốt rồi, anh còn lo em sẽ không vừa ý, nếu đã như vậy thì anh đưa chìa khóa cho em luôn.”
Giang Trình Minh vừa nói vừa đưa chìa khóa trên tay cho cô.
“Giang đại ca, tiền thuê với hợp đồng thế nào, tuy là bạn bè nhưng cũng phải rõ ràng.” Lục Dung Nhan thành khẩn nói.
“Được rồi, mọi chuyện cứ theo ý em là được.” Giang Trình Minh thoải mái. “Để anh nói bọn họ dự thảo hợp đồng gửi cho em, nếu không có vấn đề thì mình ký hợp đồng.”
“Được!”
Mọi việc cứ thế mà quyết định. Lục Dung Nhan cũng coi như giải quyết xong tâm sự.
Giang Mẫn muốn đi ăn một bữa thịnh soạn ở khách sạn Blue Ocean ngay trung tâm, Lục Dung Nhan không nỡ làm giảm hưng phấn của cô nàng nên đồng ý.
Blue Ocean là khách sạn có tiếng ở nơi đây, rất nhiều thương nhân và người nổi tiếng thường xuyên lui tới tụ hội tổ chức tiệc tùng. Lục Dung Nhan trước đây từng theo Lục Ngạn Diễm tới đây vài lần.
Ba người nhanh chóng ngồi vào ghế trong phòng riêng, Giang Mẫn có vẻ tâm trạng không tồi còn yêu cầu khui một chai vang đỏ.
Giang Mẫn nâng ly, cười nói.
“Nào nào, chúng ta nâng ly, chúc mừng Dung Nhan tìm được nhà, sớm ngày thoát ly bể khổ!”
Thoát ly bể khổ?
Lục Dung Nhan nghe nói, thật đúng là chuẩn xác!
Cô cũng nâng ly tự giễu, “Được, vì chúc mừng chúng ta thoát khỏi bể khổ, quay trở lại cuộc sống độc thân quý tộc, chúng ta làm một ly!”
“Cạn!”
Giang Mẫn hưởng ứng, cùng cô nâng ly ngửa đầu uống cạn.
Giang Trình Minh vì còn phải lái xe nên rót nước thay rượu cụng ly cùng các cô.
Giang Mẫn vì một câu “thoát ly bể khổ” mà nhanh chóng nghĩ tới khốn cảnh của cô, nếu cô ly hôn cùng Lục Ngạn Diễm vậy thì quyền giám hộ tiểu tử Tiêu Tiêu sẽ là vấn đề lớn giữa bọn họ.
Giang Mẫn cũng nhớ tới lúc trước Lục Dung Nhan có nhờ cô một việc quan trọng. “Đúng rồi, anh, còn có việc cần tới anh.”
“Chuyện gì?”
“Anh giao du rộng, có biết luật sư nào giỏi về kiện tụng ly hôn không? Nếu có thì giới thiệu vài người cho em đi.”
“Kiện tụng ly hôn?” Giang trình Minh nghe nói thì liếc nhìn Lục Dung Nhan, ánh mắt có vài phần quan tâm.
Lục Dung Nhan đành phải mở lời nói với Giang Trình Minh, “Là vầy, Giang đại ca, em tính ly hôn nhưng vì quyền nuôi con vẫn còn đang giằng co, nên nhu cầu cấp bách của em lúc này là tìm một luật sư giỏi, nếu anh có quen biết ai thì phiền anh giới thiệu cho em với.”
“À ra vậy!”
Giang Trình Minh khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút. “Về luật sư, anh có quen một người, tính ra ở thành phố S cũng khá nổi tiếng, nếu em cần gấp thì anh gọi cho hắn luôn.”
Giang Trình Minh giới thiệu người, cô đương nhiên tin được nên vội nói: “thật tốt quá, vậy anh gọi cho anh ta một tiếng, hẹn giúp em, nếu được mai em tới văn ph òng anh ta luôn.”
“Ừ!”
Giang Trình Minh không chần chờ, lấy điện thoại ra gọi, trong giây lát đã có người bắt máy: “Lão Hồng, là tôi, Trình Minh.”
“Ừ. Tôi có người bạn đang tiến hành ly hôn, bao giờ cậu có thời gian, bọn tôi mời đi uống trà.”
“Sao? Cậu đang ở Blue Ocean dùng cơm? Trùng hợp quá! Bọn tôi cũng đang ở đây!”
Không biết ‘lão Hồng’ bên kia nói gì, Giang Trình Minh nói số phòng của bọn họ.
Gác máy, Giang Trình Minh nói: “Thật trùng hợp, luật sư Hồng cũng đang mở tiệc đãi khách ở đây, hắn nói chút nữa sẽ tranh thủ ghé qua, tới đó em tóm tắt mọi việc lại cho hắn là được.”
“Dạ được, cảm ơn anh.”
Lục Dung Nhan sau cùng cảm thấy chuyện tranh chấp nuôi con có hướng giải quyết một chút, cuối cùng cũng có chút hy vọng.
Ba người nói chuyện một lúc, ước khoảng nửa tiếng sau thì có tiếng gõ cửa phòng, ngay sau đó cửa phòng mở ra, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc tây trang mang giày da bước vào.
Vừa vào cửa, hắn đã đưa tay phải ra về hướng Giang Trình Minh, “Ai cha, Trình Minh thật trùng hợp! Tôi đang ở ngay phòng cạnh bên, thấy không, ra cửa là tạt qua luôn!”
Giang Trình Minh cũng vội đứng lên, thành thục bắt tay hắn. “Xem ra, bạn của tôi có vận khí thật không tồi!”
Hắn liếc sang phía Lục Dung Nhan, “Dung Nhan, đây là người bạn mà anh nói với em ban nãy, Hồng luật sư, Lão Hồng. Còn đây chính là ngừoi bạn tôi nói tới ban nãy, Lục Dung Nhan, bác sỹ khoa ngoại thần kinh.”
Câu sau là hắn nói với Lão Hồng.
Lục Dung Nhan nhanh chóng đứng lên, khách khí chào hỏi.
Luật sư Hồng đánh giá Lục Dung Nhan từ trên xuống dưới, rồi quay sang Giang Trình Minh đầy giảo hoạt, hắn đưa tay chỉ về phía Trình Minh, “Uầy, Trình Minh, có biến nha...”
Nhìn dáng vẻ chắc chắn của luật sư Hồng, Lục Dung Nhan ý thức là hắn dường như đã hiểu lầm cái gì, quay sang nhìn về phía Giang Trình Minh, bất quá, ngay lúc đó người cũng đã mở lời: “Được rồi, lão Hồng, đừng có đoán lung tung, Dung Nhan là bạn của em gái tôi.”
“Tôi có đoán bậy đâu, quen cậu bao lâu rồi, có cô gái nào từng xuất hiện bên cạnh cậu đâu?!”
Giang Trình Minh nhìn Lục Dung Nhan muốn giải thích thêm thì luật sư Hồng đã kéo tay hắn, “Được rồi, không trêu cậu nữa! Giang Trình Minh cậu như thế nào chẳng lẽ anh còn không rõ sao?! Đi nào đi nào, cậu đi giúp tôi một tay cái nào! Hôm nay tôi mời khách vô cùng quan trọng ở phòng kế bên, tôi đã liên hệ rất nhiều lần nhưng đều bị cự tuyệt, lần này thật vất vả mới mời được, nên tôi coi trọng vô cùng, đã cất công nhờ thêm hai người bạn nữa hỗ trợ, nhưng không ngờ là tới giờ vẫn chưa thấy đâu. Vừa vặn có cậu ở đây, mau qua giúp tôi cái nào.”
Vừa nói, hắn vừa kéo tay Giang trình Minh ra ngoài.
Giang Trình Minh cảm thấy có chút thất lễ, quay đầu lại nhìn Lục Dung Nhan, luật sư Hồng dường như nghĩ ra cái gì, “Đúng rồi, Lục tiểu thư cô là bác sỹ nhỉ? Vừa vặn, cô cũng sang giúp tôi đi, lúc đó người cùng nhà sẽ tìm được tiếng nói chung đó.”
Lục Dung Nhan ghét nhất là bàn việc làm ăn trên bàn nhậ, huống chi cô cũng không rõ việc tiếng nói chung mà luật sư Hồng vừa nói là có ý gì.
“Thôi tôi không đi đâu! Không quen biết mà sang thì có chút xấu hổ!” Lục dung Nhan khách khí mở miệng cự tuyệt.
Giang Trình Minh thấy Lục Dung Nhan không muốn đi, trong lòng cũng thấy không ổn liền nói: “Dung Nhan, em với Tiểu Mẫn ngồi đây chờ chút, anh qua bên đó rồi quay trở lại ngay.”
“Lục tiểu thư cô sang giúp tôi chút đi, khách kia của tôi đúng là đại Phật tôn kính khó thỉnh. Cô giúp tôi xã giao một chút, cô với hắn có thể có chung đề tài đó”
Luật sư Hồng lại nài nỉ, Lục Dung Nhan cũng không tiện cự tuyệt đành phải đáp ứng.
Không phải là qua ngồi chút thôi sao, cũng không gây tổn hại gì
Cô gật đầu, ba người cùng nhau sang phòng bên. Lục Dung Nhan nhận ra đây là phòng VVIP của Blue Ocean.
Trước khi vào cửa, luật sư Hồng còn không quên chỉnh đốn trang phục, nhìn thật sự cẩn thận. Lục Dung Nhan cùng Giang Trình Minh đi theo sau.
Lúc này, trong phòng có rất nhiều người, từ trang phục và phục sức thì không khó đoán những người này đều là tinh anh từ nhiều ngành nghề. Bọn họ đang nhiệt tình trò truyện và kính rượu lẫn nhau.
Mà Lục Dung Nhan cũng nhận thấy vị trí chính giữa vẫn đang để trống, nếu cô đoán không lầm thì chắc là người mà luạt sư Hồng nhắc tới!
Bất quá, người đâu rồi?