Biết bọn họ sẽ về nên bà Thôi Trân Ái đã đứng ở cửa chờ sẵn. Xe vừa vào tới nhà, chưa ngừng lại hẳn thì bà đã vội bước tới: “Tiêu Tiêu cháu ngoan của bà ơi.”
Quả nhiên! Người già chỉ còn biết tới cháu mình, con cái thì quên sạch hết.
“Nội ơi…”
Tiểu gia hỏa vừa nghe tiếng bà đã gấp tới chờ không nổi mà nhảy xuống xe, không kịp để mẹ nắm tay dắt xuống.
“Tiêu Tiêu, con chậm thôi, coi chừng ngã!”
Cô đi theo ở phía sau, sốt ruột nhắc nhở.
Tiểu gia hỏa mới đi chưa tới hai bước, đã bị Thôi Trân Ái nhào tới ôm chặt, “Bảo bối, nhớ con muốn chết luôn!”
Thôi Trân Ái hôn liên tiếp trên khuôn mặt nhỏ, tư thế dường như hận không thể hôn khắp cả người thằng bé, hai mắt đỏ lên: “Con đã trở lại rồi! Không về nữa thì chắc quên nội luôn rồi!”
“Mẹ, mẹ cũng quá khoa trương, đừng khóc, coi chừng hù tới bảo bối tôn tử của mẹ đó.”
Lục Ngạn Diễm đi lên phía trước vỗ về mẹ mình. Lục Dung Nhan cũng tới theo, đối mặt với bà, cô cũng không biết phải xưng hô sao cho phải, suy nghĩ mãi sau cùng cô quyết định gọi một tiếng “Mẹ.”
Nói thật, đột nhiên sửa miệng, cô thật là có chút không quen.
Nghe Lục Dung Nhan vẫn gọi mình là ‘mẹ’ bà Thôi Trân Ái vô cùng cao hứng, liên tục gật đầu đáp lời, “Rồi rồi, mau vào ngồi nào, tối nay mẹ nấu đồ con với Tiêu Tiêu thích ăn nhất.” nói rồi bà kéo Lục Dung Nhan vào nhà.
Không biết sao, giờ khắc này, Lục Dung Nhan trong lòng cũng có vài phần cảm động, nói thật, cô vốn tưởng rằng cái nhà này đã tan, cô không còn cơ hội làm thành viên trong gia đình nữa, nhưng không ai coi cô như người ngoài, mà so với việc cô đối xử với Lục Ngạn Diễm thì người Lục gia đối xử với cô thật sự ôn nhu hơn nhiều.
Vào cửa, liền thấy Lục Ngạn Sanh đang ngồi nói chuyện với ông Lục trong phòng khách. Vừa thấy bọn họ trở về, Lục Ngạn Sanh vội đứng lên.
Lục Dung Nhan lễ phép cchào hỏi, “Ba, Ngạn Sanh ca. Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới!” Lục Ngạn Sanh cười đáp lại một câu, “Đã trở lại thì tốt rồi, chuẩn bị ăn cơm.”
“Ăn cơm, ăn cơm!”
Thôi Trân Ái quay vào trong bếp nói.
Cũng vì Tết nhất nên lúc ăn cơm mọi người khui vài chai vang đỏ uống mừng. Lục Dung Nhan cũng cao hứng, uống vài ly cùng Lục Ngạn Diễm cùng Lục Ngạn Sanh.
Một bữa cơm mà cả nhà uống hết ba chai vang đỏ.
Lục Dung Nhan kỳ thật cũng đã lâu không uống nhiều rượu như vậy, uống xong thì cả người như lửa đốt, nửa tỉnh nửa say chuếnh choáng, mơ mơ màng màng đã bị người giúp việc đỡ vào phòng của cô và Lục Ngạn Diễm trước kia.
Về phần Lục Ngạn Diễm, cô không biết hắn rốt cuộc có say hay không, dù sao lúc này cô không đủ sức để quan tâm tới ai nữa.
Vào phòng xong, tắm cô cũng không kịp, thậm chí áo lạnh cũng không cởi, chui luôn vào chăn mơ mơ màng màng ngủ rồi.
Cô thật sự ngủ rất say, đến tận gần hai giờ sáng mới bừng tỉnh vì nóng quá.
Mơ mơ màng màng, cô chậm rãi mở mắt ra.
Trong phòng tối đen, chỉ có một ngọn đèn ngủ mỏng manh.
Chẳng nhìn rõ được gì.
Cô đang định đá chăn, định thần lại, thì nghe có tiếng nói bên cạnh: “Tỉnh rồi à?”
Lục Dung Nhan đột nhiên cả kinh, cảm giác buồn ngủ cùng cảm giác say đều thì bay biến hơn phân nửa.
Là Lục Ngạn Diễm.
“Bộp” một tiếng, công tắc đèn bật mở, cả phòng sáng choang.
Lục Dung Nhan theo bản năng dùng tay che mắt lại.
Lục Ngạn Diễm từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt mơ màng, dựa vào đầu giường, dáng vẻ như bị đánh thức chưa kịp tỉnh.
Mà lúc này, Lục Ngạn Diễm cũng giống như cô, vẫn còn mặc áo lạnh mà đi ngủ.
Quần áo cũng không thay.
Ánh mắt còn đọng men say, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, “Anh chỉ nhớ rõ là mẹ đỡ anh vào phòng, còn lại anh chẳng nhớ gì…”
“…” Lục Dung Nhan nhìn hắn, không nói chuyện.
Lục Ngạn Diễm lại nói: “Em yên tâm đi! Anh khẳng định không chạm vào em, bằng không, hai ta cũng không đến mức đều bị nóng tới tỉnh, ai làm xong việc còn đem áo lạnh mặc vào?”
“…Em không có ý đó.”
Lục Dung Nhan cũng đang bị nhức đầu kinh khủng, cô xoa xoa giữa trán, nói: “Chỉ là đột nhiên như vậy, làm em có chút ngốc…”
Nói xong, cô xốc chăn xuống giường.
Không biết có phải vì xuống giường quá gấp không mà cô đột nhiên lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ. Cũng may, Lục Ngạn Diễm tay mắt lanh lẹ, vươn tay ôm lấy eo cô, Lục Dung Nhan thuận thế ngã nhào vào ngực hắn.
“Làm gì?”
“Cảm ơn…” Lục Dung Nhan nói tiếp, “Chóng mặt quá!”
“Em nằm thêm chút nữa đi, có gì ngày mai sáng rồi tính.”
Lục Dung Nhan nằm im trong lòng hắn, không nhúc nhích. Không phải cô không muốn động đậy mà không còn sức, đầu càng thêm choáng váng. “Có cảm giác mọi thứ cứ xoay vòng vòng.”
Lục Ngạn Diễm đưa tay, dùng chút lực đỡ cô lên giường, “Em nghỉ đi.”
“... Em nóng, em muốn tắm.”
“Nóng thì cởi đồ ra.”
Lục Ngạn Diễm nói, buông cô ra, cởi áo khoác cho cô rồi ném lên sô pha đối diện.
Lục Dung Nhan nhìn hắn, có chút thất thần.
À. Nhất định là do rượu!
Quả nhiên a! Không thể tùy tiện uống rượu! Cô lắc lắc đầu, kết quả… càng chóng mặt.
“Đã chóng mặt còn lắc đầu! Em để yên cho bản thân mình xem nào.” Lục Ngạn Diễm vội giữ đầu cô lại.
Lục Dung Nhan ngốc ngốc nhìn hắn, hai má hây hây phiếm hồng, “Lục Ngạn Diễm, hai chúng ta đều đã ly hôn, không thể lại như vậy ngủ cùng giường… Em… Em đi ra ngoài…”
“Đi đâu nữa?!”
Lục Ngạn Diễm vừa cởi khuy áo khoác cho cô vừa nói: “Ngủ cũng ngủ bao lần rồi, thêm một lần nữa có sao đâu!”
“... Anh làm gì… cởi khuy áo em!”
Lục Dung Nhan túm tay hắn lại. Tay cả hai đều nóng rực. Giây phút đầu ngón tay chạm nhau cảm giác như có dòng điện chạy qua. Động tác của Lục Ngạn Diễm bỗng ngừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô mặt đang hồng nhuận bên dưới.
Lục Dung Nhan tựa hồ cũng ý thức được động tác này của mình có chút không ổn, cô chậm rãi buông lỏng tay ra, lại không dám nhìn vào đôi mắt nóng rực sâu thẳm kia của hắn.
Cô khẽ liếm môi, chợt cảm thấy miệng khô lưỡi nóng.
Lục Ngạn Diễm vừa thấy cô liếm môi, bên dưới không tự chủ được, hắn thu hồi tay tới, “Tự em cởi đi! Anh đi tắm.”
Hắn nói, xốc chăn, đi xuống giường.
Lục Ngạn Diễm đầu tiên là đi mở cửa.
Quả nhiên, cửa đã bị người khóa trái từ bên ngoài.
Hắn sớm đoán được.
Lục Ngạn Diễm xoay người đi vào phòng tắm.
Lục Dung Nhan hỏi hắn: “Không mở được cửa!”
Lục Ngạn Diễm gật đầu, “Mẹ anh có kịch bản nhất quán thật.”
Nói xong, đi vào trong phòng tắm.