Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 808: Chương 808: Toàn Thắng




Lục Ngạn Diễm nhìn Khúc Ngọc Khê ngoài cửa, nhíu nhíu mày, “Có việc gì?”

“Ngạn Diễm ca, máy tính em có chút vấn đề, anh có thể qua đi giúp em nhìn xem sao?” Khúc Ngọc Khê dáng vẻ nhu nhu nhược nhược giọng nói yếu ớt, tư thế kia đúng là chọc vào lòng người, lại còn áo ngủ gợi cảm, sợ là đàn ông không thể không cứng mà!

Lục Dung Nhan quét mắt qua ngực Khúc Ngọc Khê, lại cúi đầu nhìn núi tuyết dâng trào của mình, còn may, trận này m ình không thua.

Lục Dung Nhan đưa tay vào trong áo lót, nâng ngực lên cao, lại cố ý kéo áo xuống sâu để lộ ra khe ngực gợi cảm, kéo kéo chút nữa, lại lộ thêm chút da trắng.

Chơi trò gợi cảm câu dẫn ư. Ai sợ ai?!

Lục Dung Nhan bất động thanh sắc lắc eo nhỏ đi qua, liền nghe được Khúc Ngọc Khê mời Lục Ngạn Diễm đi sửa máy tính.

Thật là đi sửa máy tính sao?

Ha hả! Câu dẫn người ta lên giường mới là thật!!

“Đại tẩu, có lộn gì không? Ngạn Diễm nhà tôi học y, chứ có phải học sửa máy tính đâu!”

Lục Dung Nhan dáng vẻ lười biếng dựa vào khung cửa, chắn giữa hai người, tạo một khoảng cách lớn, đuôi mắt xinh đẹp khẽ nhếch lên có chút khiêu khích nhìn Lục Ngạn Diễm phía sau, lại thấy Lục Ngạn Diễm cũng chính cúi đầu, rất có hứng thú nhìn cô.

Hay, nói đún hơn là đang cúi đầu nhìn… ngực cô!

Lục Ngạn Diễm thân hình cao lớn, cao hơn cô gần một cái đầu nên ánh mắt hắn rõ ràng, chính là vào khe sâu hun hút trước ngực cô.

Hắn thậm chí không cần cố chút nào mà đáy mắt đã thu toàn bộ vùng nhạy cảm của cô!

Quả nhiên là cảnh xuân vô hạn!

Lục Ngạn Diễm khẽ nheo đôi mắt thâm thúy, bên môi gợi cảm lại nhếch lên nụ cười xấu xa.

Lại nghe Khúc Ngọc Khê nói: “Ngạn DIỄm ca, máy tính em, vấn đề không lớn, khẳng định là anh có thể giải quyết, giúp em, nha?”

Lục Ngạn Diễm dứt khoát thu hồi ánh mắt từ trên người Lục Dung Nhan trên người, nhìn về phía Khúc Ngọc Khê ngoài cửa, “Chị vừa mới nói cái gì?”

“……” Hắn căn bản liền không nghe mình nói chuyện?

Khúc Ngọc Khê sắc mặt hơi tái lại, lặp lại lời vừa nói: “Máy tính em có chút vấn đề, có thể phiền anh qua giúp…”

“Đại tẩu à, tôi học y, không phải học về máy tính, hình như chị lầm rồi.”

Lục Dung Nhan vô cùng kinh ngạc khi nghe Lục Ngạn Diễm trả lời.

Chà, đủ đen tối nha! Quả nhiên, ở Lục Trạch thì biểu hiện của gia hỏa này khác biệt thật! Còn biết kiêng dè! Coi như không tồi!

Lục Dung Nhan thấy tình thế, liền dứt khoát dựa vào vách tường, quét mắt qua Khúc Ngọc Khuê, rồi nói lạnh lùng:

“Đại tẩu, ăn mặc như vậy tới gõ cửa phòng em chồng, thích hợp sao? Vì không có mang quần áo để mặc sao? Để tôi mượn mẹ cho chị nhá?! Mẹ —— mẹ ————”

Lục Dung Nhan giương cổ bắt đầu hô to.

Khúc Ngọc Khê nghe vậy biến sắc, lại nghe được Thôi Trân Ái dưới lầu đáp lời, ả sợ tới mức mặt tái thành mặt xám, quay đầu bỏ chạy.

Trước khi chạy còn quay lại trừng mắt nhìn Lục Dung Nhan.

Lục Dung Nhan phải thừa nhận, hôm nay nếu không phải ở LỤc trạch, chỉ sợ là cô không dám kiêu ngạo như thế. Hôm nay có cha mẹ chồng chống lưng, cô sợ gì!

Bà Thôi Trân Ái ở dưới lầu đang muốn đi lên thì lại nghe Lục Dung Nhan lại hô một tiếng, “Mẹ, không có việc gì! Không có việc gì, không cần lên đâu ạ!”

Vừa nói xong, cô đã bị người đàn ông trong phòng kéo tuột vào, đóng của phòng “Rầm…”

Tiếp theo, cả thân hình cô đã bị ép sát vào cánh cửa. hắn hơi cúi đầu, bao phủ cả người cô hầu như không còn khe hở.

“Lục Dung Nhan, từ khi nào em đối phó người khác lợi hại tới vậy?”

Lục Ngạn Diễm giấu kín hơi thở nguy hiểm trong ánh mắt, ánh mắt không phải khiến người ta cảm thấy sợ hãi, bức bách, mà ngược lại, trong đôi mắt tựa như còn có ý cười nhạt.

Ý cười đó, Lục Dung Nhan hoàn toàn đoán không ra, cũng là điều mà trước giờ cô ít khi thấy.

Cô hoàn toàn không biết người đàn ông trước mặt đang có chủ ý thế nào, lại muốn làm gì với cô.

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm không thể hiểu thấu của Lục Ngạn Diễm, trong lòng Lục Dung Nhan có chút hoảng loạn. Cô vẫn ép bản thân trấn tĩnh lại, làm ra vẻ không e ngại, ưỡn ngực nhướng mày, “Làm sao? Lục viện trưởng đau lòng sao? Hay là mau chạy theo an ủi đại tẩu thân ái đi? Nhân tiện sửa máy tính cho người ta nữa? có điều, tôi nghĩ, chút nữa mà tiểu thúc-tẩu tử, em chồng chị dâu mà bị bắt gặp tiết mục cẩu huyết gì đó, thì có lẽ trái tim của ba mẹ sợ là không chịu nổi đâu?”

“Đang đe dọa tôi à?”

“Không dám. Tôi làm sao dám? Lục đại viện trường từ trước đến nay chuyện biến thái nào mà chẳng làm được!”

“Phải không?” Lục Ngạn Diễm cười nhạo một tiếng không rõ ý vị, thân hình ấm áp càng áp sát Lục Dung Nhan thêm vài phần, bàn tay to thuận thế cũng bò lên eo nhỏ của cô, bá đạo mà luồn thẳng vào trong vạt áo, “Tôi coi đó là em đang khen tôi!”

“Anh… anh làm cái gì đó?”

Lục Dung Nhan duỗi tay đẩy bàn tay không an phận của Lục Ngạn Diễm.

Lục Ngạn Diễm nhướng mày, đôi mắt đen nhánh nheo n heo nguy hiểm: “Cố ý đem cổ áo kéo thấp đến như vậy, còn không phải là vì câu - dẫn tôi sao?”

“Lục viện trưởng, tôi cảm thấy hình như anh có chút gì đó hiểu sai chữ ‘câu - dẫn’?” Lục Dung Nhan ra vẻ nghiêm túc nói: “Ban nãy, kéo áo hở ngực gì đó, chỉ là xuất phát từ tự tôn của nữ nhân, vì muốn PK với đại tẩu tiểu tam đó, hiểu không? Chuyện này với việc câu - dẫn nam nhân cũng không có quan hệ gì, này bất quá chính là lòng hiếu thắng của nữ nhân đang vùng lên mà thôi.”

Lục Ngạn Diễm bị cô túm chặt tay, hắn cũng không hề vội vã thâm nhập thăm dò, hai mắt đảo từ trên xuống dưới, tay còn lại thì nâng cằm cô lên: “Vậy, tôi chúc mừng em, ban nãy PK toàn thắng! Chẳng những thắng được ông chồng là tôi ưu ái, còn khơi dậy được cậu bé của chồng em đã bị nhốt trong hang tới gần hai tháng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.