Giang Trình Minh đứng cạnh nhướng mày. Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Em gái hắn với người đàn ông này thân mật vậy từ khi nào? Sao hắn không biết chút gì vậy nhỉ?
Còn nữa, Lục Ngạn Sanh chẳng phải là chống của Khúc Ngọc Khê sao? Quan hệ giữa bọn họ giờ là thế nào?
Giang Trình Minh mải mê suy ngẫm mối quan hệ chồng chéo phức tạp.
“Chuyện này, anh hỏi cô ta đi!”
Giang Mẫn chỉ vào Khúc Ngọc Khê, “Anh hỏi ả xem, đêm qua làm gì cùng em trai anh?! Nếu không phải nghe ả nói chuyện thì đứa nhỏ trong bụng Dung nhan không chừng còn cứu được!”
“Giang Mẫn, ngươi cũng thật không biết xấu hổ!!”
Khúc Ngọc Khê cười trào phúng, nhìn cô rồi lại nhìn thoáng qua Lục Ngạn sanh, cuối cùng, tầm mắt một lần nữa dừng ở trên mặt Giang Mẫn, “Vừa nãy, ngươi chỉ thẳng vào mặt ta mắng ta là tiểu tam đó, còn ngươi thì sao? Giờ là thế nào? Ngươi không phải tiểu tam, ngươi là cái gì?!! Lục Ngạn Sanh là chồng ai, chẳnglẽ, ngươi không rõ ràng??!”
Bị Khúc Ngọc Khê chụp cho cái mũ tiểu tam, Giang Mẫn giận cứng người, “Khúc tiểu thư, thứ nhất, tôi phải nhắc nhở cô, cô hiện cùng Lục tiên sinh đã không còn quan hệ vợ chồng, nên đừng nói đến chữ chồng với Lục tiên sinh! Thứ hai, cô để tay lên ngực cô tự hỏi đi, cô có từng coi Lục Ngạn Sanh là chồng mình không? Cô có từng tôn trọng anh ấy chút nào không, nếu có thì sao cô lại quấn lấy em trai anh ấy như vậy? Thứ ba, cái danh tiểu tam này, tôi không đoạt của cô, tôi và cô không giống nhau, tôi biết điểm dừng, mà Lục Ngạn Sanh cũng không giống cô, anh ấy cũng biết điểm dừng. Lúc trước, khi hai người chưa ly hôn, tôi và anh ấy số câu nói chuyện giữa tôi và anh ấy chưa vượt quá năm ngón trên bàn tay! Đương nhiên, sau khi hai người ly hôn thì chúng tôi nói chuyện chắc cũng được gần hai bàn tay! Cho nên, đừng có hắt bẩn lên người người khác, bản thân cô chưa đủ đáng kinh tởm sao?!”
Giang Trình Minh cùng Lục Ngạn Sanh quay sang liếc nhau.
Đây là chiến trường của nữ nhân? Hình như không cần tới cánh đàn ông bọn họ.
Khúc Ngọc Khê bị những lời của Giang Mẫn đâm thẳng vào tới mức mặt đỏ tai hồng, ả tự biết Lục Ngạn sanh cũng sẽ không đứng về phía mình, ả cũng biết k hông cần phải tranh cãi biện bạch nữa, dù có nói nữa cũng chỉ khiến ả càng khó chịu hơn.
“Thật lười nói chuyện cùng loại đàn bà đang đá! Thật mất mặt!”
Khúc Ngọc Khê nói xong, xách giỏ chạy lấy người.
Giang Mẫn đắc ý hướng về phía ả lè lưỡi!
Quả nhiên, xé mặt tiểu tam thật sảng khoái!
Khúc Ngọc Khê đi rồi, Giang Mẫn cũng muốn đi, “Một hồi còn phải mổ, em đi trước.”
Cô quay sang nói với anh trai mình, nhưng thật ra là nói Lục Ngạn Sanh nghe, chỉ là cô không có mặt mũi nhìn Lục Ngạn Sanh nói chuyện.
“Đi thôi!”
Lục Ngạn Sanh không nói gì, chỉ nhìn cô rời đi.
Giang Mẫn đi rồi, Lục Ngạn Sanh liền hỏi chút tình huống của Lục Dung Nhan, biết em trai mình ở bên trong, hắn cũng không đi vào mà đứng ở bên ngoài cùng Giang Trình Minh nói chút chuyện cũ. Hai người đã nhiều năm không gặp, ít nhiều có chút xa lạ, nhưng sau vài câu hàn huyên thì hai người dường như đã quay về quá khứ năm xưa.
Mọi chuyện từ quá khứ, đến tận bây giờ.
Giang Trình Minh bỗng nhiên hỏi câu: “Cậu với em gái tôi là sao? Cậu đừng có nói lại yêu em gái tôi nữa nhé??”
“Không phải một lần nữa yêu, là vẫn luôn yêu.”
Lục Ngạn Sanh nghiêm túc nói, châm thuốc hút rồi ném bật lửa trong tay cho Giang Trình Minh, đôi môi gợi cảm nhả khói,
“Cậu là anh cô ấy, nên tôi không muốn gạt cậu. Nếu lúc trước không phải cho rằng cô ấy đã lấy chồng thì tôi cũng không tới mức nghe lời ba mẹ an bài lấy người khác, có lẽ, chuyện này cũng có chút ít giận dỗi nên mới như vậy!”
“Nhưng nó đã hủy bỏ hôn ước.”
“Tôi biết.” Lục Ngạn Sanh gật gật đầu, đáy mắt bị khói thuốc che mờ, “nhưng lúc tôi biết đã quá muộn! Lần gặp lại mới biết rằng cô ấy vẫn luôn độc thân.”
Giang Trình Minh không nói gì.
Kỳ thật hắn có thể lý giải cảm thụ trong lòng Lục Ngạn Sanh giờ phút này, tựa như lòng hắn đối Lục Dung Nhan giống nhau.
Rõ ràng mọi chuyện có thể không bị tiếc nuối như vậy, nhưng tạo hóa cố tình trêu người, đến sau cùng biết được vẫn là đã muộn!
“Cậu ly hôn, thật là vì nó?”
“Cũng không phải! Đúng một nửa thôi, phải thừa nhận sau khi gặp lại cô ấy tôi mới đẩy nhanh tiến trình ly hôn.”
Giang Trình Minh có chút buồn cười, “Vậy cậu dựa vào đâu mà em gái của tôi, người chưa từng lập gia đình lại sẽ nguyện ý ở bên một người đàn ông từng ly hôn hả?”
Lục Ngạn Sanh mỉm cười, lại phun ra một vòng khói, “Phần tự tin này, tôi còn có!”
Hai người nhìn nhau cười.
Mà lúc này, trong phòng bệnh ——
Lục Dung Nhan đem thỏa thuận ly hôn Giang Mẫn đã sớm chuẩn bị tốt giấy đưa cho Lục Ngạn Diễm, “Ký tên đi!”
Lục Ngạn Diễm sửng sốt nhíu mày, đọc thỏa thuận, thấy cô vậy mà chủ động từ bỏ quyền nuôi con, hắn bực đến mức trực tiếp xé thẳng tay.
“Làm gì vậy?”
Lục Dung Nhan phẫn nộ.
Lục Ngạn Diễm đem tờ giấy ném vào trong thùng rác, ngồi xuống mép giường, “Thân thể thế nào? Bụng có đau hay không?”
“Lục Ngạn Diễm, anh không cần ở trước mặt tôi giả mù sa mưa! Thật sự!”
Lục Dung Nhan ghê tởm sự quan tâm của hắn.
Đều lúc này, thật sự còn cần thiết làm bộ quan tâm sao?
Lục Ngạn Diễm trên mặt lộ ra mấy phần mỏi mệt, còn mang theo vài tia áy náy, “Dung Nhan, chuyện tối qua, anh xin lỗi!”
Lục Ngạn Diễm nói chính là việc cô sảy thai mà hắn không ở cạnh bên cô.
“Không cần!” Lục Dung Nhan không nhận, bởi vì, cô lại cho rằng hắn xin lỗi, là hắn cùng Khúc Ngọc Khê dây dưa không rõ.
Cô thần sắc lãnh đạm, “Tôi cũng không nhận lời xin lỗi của anh! Anh ra ngoài đi! Tôi không muốn gặp anh nữa, chút nữa tôi sẽ nhờ Tiểu Mẫn chuyển cho anh một bản ‘giấy thỏa thuận ly hôn’!”
“Em nhất định ly hôn với anh vì việc này?”
Lục Ngạn Diễm không thể hiểu được, nhưng vẫn hỏi: “Vì Giang Trình Minh ở bên ngoài?!”
Giang Trình Minh??
Lục Dung Nhan cười lạnh.
Đều lúc này, hắn lại còn có mặt mũi chụp mũ ch omình!
Lục Dung Nhan không có tâm tình giải thích, cũng không có sức để giải thích, cũng hoàn toàn không muốn giải thích, “Anh thích nghĩ sao thì tùy! Anh nói vậy thì là vậy, vừa lòng chưa? Có thể ly hôn sao?”
“Lục Dung Nhan ——”
Lục Ngạn Diễm cao giọng.
Vẻ mặt ngưng trọng.
“Làm sao?” Lục Dung Nhan nhướng mày, nhẹ nhàng cười, “Tôi hiện tại nằm trên giường bệnh vì anh, đã vậy rồi, anh còn chưa hài lòng sao? Hiện tại là như thế nào? Còn muốn giáo huấn tôi? Hoặc là đánh tôi? Lục Ngạn Diễm, tôi lặp lại lần nữa, chuyện của chúng ta không còn cơ hội nữa, mời anh ra ngòai!”
Lục Dung Nhan nói xong, nằm xuống kéo chăn qua đầu, ngủ!